Sau lần giải quyết dứt khoát, không một động tác thừa của Đoàn Trường Sinh, đã khiến cho những người kia trở lên ngoan ngoãn hơn.
Lúc này anh mới có thể tập trung 100% tinh thần để chăm sóc cho Minh Hiểu Khê.
Buổi sáng thức giấc, anh ôm cô, nhẹ nhàng đặt nên môi cô một nụ hôn.
“Hôm nay tan làm sớm, anh đến đón em, chúng ta đi hẹn hò nhé…”
Minh Hiểu Khê ôm cô anh làm nũng.
“Được, nhưng dạo gần đây em thực sự không thể ăn đồ bên ngoài ý…”
Anh nhéo mũi cô, cưng chiều.
“Yên tâm, anh có tính toán hết rồi…”
Anh đưa cô đến bệnh viện, xách theo cặp lồng đồ ăn chính mình chuẩn bị sẵn, lên phòng cho cô.
Minh Hiểu Khê dạo gần đây nghén mỗi lúc một nặng hơn, đồ ăn ở đâu, đầu bếp nào làm cô ăn cũng không vào, chỉ có đồ ăn chính tay Đoàn Trường Sinh làm cô mới ăn được chút ít.
Vậy nên Đoàn Trường Sinh còn phải đi học một khoá dinh dưỡng và nấu ăn nâng cao để nấu ăn cho cô.
Đường đường là một tổng tài, giá trị bản thân tính bẳng trăm tỷ, mà sáng nào anh cũng phải dậy sớm nấu cơm cho vợ.
Buổi chiều sau khi tan làm liền đi siêu thị mua đồ tươi về nấu ăn.
Thông tin này, nếu bán cho các phóng viên săn tin, thì chắc chắn sẽ trở thành tin tức bùng nổ.
Gần đây anh cũng không đi công tác xa, tất cả mọi việc đều giao cho Vũ Duy Mạnh và Hoàng Nam cùng cấp dưới tin cậy làm…
Buổi chiều Minh Hiểu Khê vừa tan ca Đoàn Trường Sinh đã đến đón cô.
Hai người trở về nhà.
Cửa nhà vừa mở ra là những cánh hoa hồng đỏ rơi xuống.
Anh ôm cô vào ngực, ở bên tai cô nhỏ giọng nói.
“Chào mừng người yêu xinh đẹp của anh đến với buổi hẹn hò lãng mạn mà anh chuẩn bị dành riêng cho em…”
Minh Hiểu Khê mỉm cười đầy hạnh phúc.
“Rất hân hạnh…”
Dứt lời cô chủ động kiễng chân lên đặt lên môi anh một nụ hôn.
Đoàn Trường Sinh để cho cô tùy ý hôn một chút, rồi anh rất nhanh không thể nhịn nữa mà đoạt lại thế chủ động.
Kết thúc một nụ hôn dài, Minh Hiểu Khê bị hôn đến mắt lấp lánh ánh nước long lanh, môi hơi sưng đỏ…
“Em đi tắm rửa trước đi, anh đi chuẩn bị bàn ăn…”
Giọng anh khàn khàn đầy sự kiềm chế.
Minh Hiểu Khê phát giác ra biến hoá quá khích của anh thì có chút buồn cười.
Trong thời gian cô đi tắm, anh đi bật nhạc, tiếng nhạc vang lên, Đoàn Trường Sinh vào bếp hâm nóng lại đồ ăn, sắp ra bàn.
Thắp nến trên bàn ăn lên rồi lại tắt điện đi, để lại bầu không khí lãng mạn với bữa tối dưới ánh nến.
Minh Hiểu Khê tắm xong, vừa đi ra đã ngã vào vòng tay ấm áp của anh.
“Mời người đẹp vào bàn ăn, dùng bữa…”
Anh ôm cô tới bàn ăn, kéo ghế để cô ngồi vào, đưa cho cô một ly nước trái cây màu đỏ như rượu vang.
Không biết có phải do không khí lãng mạn, làm cô rất hài lòng hay không, mà hôm nay Minh Hiểu Khê ăn được nhiều hơn mọi khi.
Ăn xong cơm, hai người lại đi ra ngoài, điểm hẹn hò tiếp theo của bọn họ chính là rạp chiếu phim.
Trong phòng chiếu phim có khá đông người, hai người tìm vị trí nhẹ nhàng ngồi vào.
Phim bắt đầu chiếu, nhưng bất ngờ lúc này màn hình vụt tắt.
Âm thanh thông báo của nhân viên vang lên.
“Xin lỗi các vị, chúng tôi đang gặp một chút trục trặc nho nhỏ…”
Sau đó, nhân viên nhanh chóng kéo rèm ra.
Trên sân khấu lớn xuất hiện rất nhiều đèn nhấp nháy sáng đủ màu sắc.
Bong bóng và hoa hồng xếp thành một trái tim vô cùng lớn…
“Woa…”
“Woa…”
Âm thanh cảm thán của những người xung quanh vang lên.
Minh Hiểu Khê cũng kinh ngạc đến tròn mắt.
Bên cạnh cô, Đoàn Trường Sinh cũng tỏ ra kinh ngạc vô cùng.
Minh Hiểu Khê nhìn thấy bên cạnh mọi người đang lấy điện thoại ra quay lại, cô cũng lập tức lấy điện thoại ra muốn quay lại khoảnh khắc này giống bọn họ.
Lúc này trên màn hình bắt đầu phát những dòng chữ lớn.
“Bạn gái nhỏ, anh chờ ngày này rất lâu rồi! Hôm nay anh mới có dũng cảm để làm điều này…”
Trên màn hình nhanh chóng xuất hiện hình ảnh một cô gái… Rồi hình ảnh của một đôi nam nữ ở khu vui chơi…
Minh Hiểu Khê nhìn màn hình lớn kinh ngạc đến tròn mắt, tay run run chỉ chỉ lên màn hình lớn, lắp bắp hỏi Đoàn Trường Sinh…
“Đó… Đó là chúng mình phải không?”
Đoàn Trường Sinh cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô một cái.
“Là chúng ta…”
“Anh, anh…”
Minh Hiểu Khê bị sự bất ngờ này biến thành nói lắp liên hồi.
Anh nhìn cô đầy cưng chiều, tay nắm lấy tay cô.
Cô gục đầu vào ngực anh nước mắt lăn dài nhưng khoé môi lại cười đầy hạnh phúc…
Lúc này trên màn hình xuất hiện video.
Là Minh Đình Nhân và Đỗ Bảo Tuyền, tiếng hai người nhẹ nhàng vang lên.
“Con gái! Bố mẹ rất vui! Khi con đã tìm được một người xứng đáng để tin tưởng, cùng con xây dựng hạnh phúc.
Hi vọng hai con sẽ trân trọng nhau, tôn trọng, yêu thương lẫn nhau trong tương lai…
Hiểu Khê, Trường Sinh, bố mẹ chúc hai con trăm năm hảo hợp, một đời hạnh phúc và bình an.”
Tiếp theo video của Minh Đình Nhân và Đỗ Bảo Tuyền chính là video của Lê Thanh Huyền.
“Con trai, mẹ rất vui vì con đã có tình yêu của riêng mình.
Mẹ mong rằng hai con có thể nắm tay nhau trọn đời, cùng nhau xây dựng một ngôi nhà nhỏ hạnh phúc.
Luôn yêu thương, tôn trọng và trân trọng lẫn nhau.
Hiểu Khê! Con trai mẹ về sau giao cho con quản, mong rằng con sẽ tiếp nhận…”
Tiếp theo sau chính là video của mấy người Minh Hiểu Đông, Đoàn Lê Oanh, Đỗ Nguyên Khang, Lục Trình, Vũ Duy Mạnh, Trần Hải Đăng… Gửi đến.
Đoàn Trường Sinh nắm tay cô đi lên trên sân khấu, anh tặng cô một bó hồng lớn.
Bên dưới mọi người đồng loạt đứng lên.
Ở hàng ghế cuối cùng, mấy người mới gửi video khi nãy từ từ xuất hiện đi lên phía trên.
Minh Hiểu Khê đã khóc đỏ đến đỏ mắt vì xúc động.
Bên dưới tất cả mọi người giơ lên những dòng chữ lớn.
Minh Hiểu Khê! Đoàn Trường Sinh Yêu Em! Đồng Ý Làm Vợ Anh Nhé!
Tiếng nhạc vang lên, Đoàn Trường Sinh quỳ một gối xuống trước mặt cô, trong tay nâng lên một hộp nhung đỏ, mở ra một chiếc nhẫn kim cương chói loá.
Giọng nói anh trầm ấm, nhưng có chút run run.
“Đồng ý làm vợ anh nhé…”
Minh Hiểu Khê đưa tay lau nước mắt, gật đầu, giọng nói nghẹn ngào.
“Em đồng ý!”
Đoàn Trường Sinh chỉ chờ có vậy, lập tức anh đeo lên tay cô chiếc nhẫn.
“Hôn đi…”
“Hôn đi…”
“Hôn đi…”
Bên dưới bắt đầu ồn ào hô lên.
Đoàn Trường Sinh ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn xuống…
Sau một màn cầu hôn đầy lãng mạn, hai người nắm tay nhau đi xuống dưới ghế trong tiếng reo hò chúc mừng, đèn xung quanh được bật sáng, họ cùng nhau chụp ảnh kỷ niệm.
Minh Hiểu Khê ở trong ngực Đoàn Trường Sinh quệt nước mắt lung tung.
Chiếc áo sơ mi đặt may thiết kế riêng của anh, cứ như vậy bị cô coi như một chiếc khăn lau nước mắt.
Đoàn Trường Sinh ôm cô vào trong ngực, trong ánh mắt tràn đầy hạnh phúc và sự cưng chiều.
Lê Thanh Huyền ghé sang nói nhỏ với Đỗ Bảo Tuyền.
“Bà thông gia, ngày mai tôi muốn hẹn bà đi uống cà phê có được không?”
Đỗ Bảo Tuyền vui vẻ gật đầu.
“Được…”
(còn tiếp).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...