Chiếc vòng tay mà bà nội Lâm tặng, Di Giai dĩ nhiên không dám đeo lên tay, phần vì giá trị nó quá lớn, phần vì sợ ba mẹ phát hiện sẽ phiền phức.
Cho nên, cô quyết định cất kỹ trong tủ, xem nó như bảo bối quý giá của mình.
Mấy ngày năm mới cứ thế trôi qua, Di Giai và Lâm Phong lại trở lại thành phố C.
Không bao lâu thì cùng đến ngày valentine và kỉ niệm yêu nhau 15-2 của hai người.
Buổi chiều tan làm, Lâm Phong nhanh chóng thu dọn đồ đạc ra về.
Trưởng phòng Trần thấy anh chuẩn bị về liền gọi lại: "Hôm nay công ty có liên hoan, cậu không tham gia cùng mọi người à?”
Lâm Phong lắc đầu: "Hôm nay là ngày quan trọng, em phải ở cùng bạn gái.”
Trưởng phòng Trần có hơi tiếc vì Lâm Phong không tham gia được, nhưng anh biết Lâm Phong là người cuồng bạn gái, nên không tiếp tục rủ rê.
"Thật rất muốn biết mặt tiểu tiên nữ nhà cậu.
Để xem là thần thánh phương nào lại có thể thuần hóa con ngựa hoang như cậu.” Trần Chí Hành biết tính tình Lâm Phong, rất lạnh lùng với phụ nữ, duy chỉ khi nhắc đến bạn gái là lại lộ ra vẻ ôn nhu.
Lâm Phong chỉ cười không đáp, nhanh chóng ra về.
Hôm nay Di Giai có tiết chiều, Lâm Phong chạy đến trường đón cô.
Anh trước tiên đưa cô về nhà để tắm rửa, sau đó sẽ đưa cô ra ngoài ăn tối.
Hôm nay là ngày đặc biệt, Di Giai để tâm sửa soạn hơn thường ngày.
Cô mặc một chiếc đầm lụa hai dây màu xanh bạc hà khoét sâu cổ, để lộ khe rãnh gợi cảm.
Phần lưng còn thắt một chiếc nơ nho nhỏ.
Đầm xẻ tà cao, phô ra đôi chân thon dài.
Tóc đơn giản uốn hơi xoăn sóng nhẹ.
Chọn màu son đỏ quyến rũ và xịt một ít nước hoa với mùi hương ngọt ngào lãng mạn.
Lâm Phong khi trông thấy Di Giai, rất muốn thay đổi kế hoạch, giữ cô ở nhà cuồng nhiệt một trận.
“Chúng ta không ra ngoài nữa.” Anh vừa nói vừa dồn cô vào góc tường, ánh mắt khao khát nhìn cô như muốn nuốt trọn người.
Nhìn cô mê người thế này, làm sao anh nhịn nổi, càng không muốn để ai trông thấy cô.
Di Giai xấu hổ muốn đẩy Lâm Phong ra: “Anh đừng rộn.
Công sức em chuẩn bị thế này, anh lại bảo em ở nhà sao?”
Lâm Phong vẫn giam chặt người trong vòng tay mình: “Anh cảm thấy em càng ngày càng cố ý câu dẫn anh.” Rõ ràng là cách ăn mặc của cô, nhất là vào những lúc hẹn hò cùng anh, càng lúc càng theo style quyến rũ.
Di Giai có hơi trốn tránh ánh nhìn của Lâm Phong.
Cô đúng là muốn nhìn mình trưởng thành và quyến rũ hơn khi đi cùng anh.
Ngoài kia có rất nhiều phụ nữ đẹp.
Cô muốn bản thân cũng thật thu hút bên cạnh anh, để không khiến anh mất mặt.
Lâm Phong không nhẫn nhịn thêm, một tay kéo cô vào lòng, một tay ghì chặt đầu cô, cường thế mút mát môi cô, còn dây dưa không muốn rời.
Mãi một lúc sau cảm thấy cô không thở nổi nữa, anh mới buông ra.
Anh thật lòng muốn cô ngay bây giờ, nhưng dù sao anh cũng đã chuẩn bị cho cô một bữa tiệc, không thể không đưa cô đến đó.
Cho nên, anh cố dằn lòng: “Tạm tha cho em.
Bây giờ chúng ta đi thôi.”
Di Giai bị hôn đến sưng cả môi, mặt thì đỏ ửng, oán trách: “Anh làm hỏng hết son môi của em rồi, đợi em đánh lại đã.”
Lâm Phong cười, kiên nhẫn đợi cô gái nhỏ nhà mình chỉnh trang lại.
Sau đó, anh còn lấy áo của mình khoác lên người cô, dĩ nhiên là anh không thể để người khác chiêm ngưỡng cô dọc đường đi rồi.
Hai người đi đến một nhà hàng sang trọng Lâm Phong đã đặt trước.
Năm ngoái, ngày kỉ niệm của cả hai trùng với hai mươi mấy tết, Di Giai phải trở về nhà, cho nên không thể tổ chức được.
Năm nay, được ở bên nhau mừng ngày đặc biệt, Lâm Phong đặc biệt chú trọng, muốn dành cho Di Giai những điều tốt đẹp nhất, bù đắp cho cả kỉ niệm một năm vừa rồi.
Di Giai dù rất không muốn Lâm Phong phải tiêu tốn tiền, nhưng cô biết có nói gì anh chắc chắn cũng không nghe.
Mà ngay kỉ niệm, một năm cũng chỉ một lần, phung phí một chút cũng đáng giá.
Đến nhà hàng, Lâm Phong đưa Di Giai vào phòng riêng.
Khi đẩy cửa bước vào, Di Giai nhìn thấy một vùng tối om.
Đột nhiên, có tiếng nhạc du dương vang lên, đèn cũng từ từ bật sáng, có một người trên tay cầm một bó hoa hồng thật to đi đến đưa cho Lâm Phong.
Lâm Phong nhận lấy rồi nhẹ nhàng chìa bó hoa về phía Di Giai: “Tặng em.”
Di Giai mỉm cười: “Cảm ơn anh.”
Cả hai ngồi vào chỗ để bắt đầu bữa tiệc.
Trên bàn ăn, còn có một chiếc bánh kem dâu tây hai tầng, bên trên khắc dòng chữ: “Valentine vui vẻ, và kỉ niệm hai năm vui vẻ.
Anh yêu em.”
Di Giai nhìn những thứ Lâm Phong chuẩn bị cho mình, có hoa, có ánh đèn lung linh, còn có âm nhạc du dương, có cả bánh kem mà cô thích ăn.
Nhưng quan trọng là người đàn ông ngồi trước mặt mình.
Hôm nay anh mặc âu phục bảnh bao lịch lãm đang nhìn cô với ánh mắt trìu mến.
Cô cảm thấy trong lòng tràn đầy ấm áp, cũng ngọt ngào không tả xiết.
Cả hai cụng ly chúc mừng ngày vui, rồi bắt đầu nhập tiệc.
Một buổi tối lãng mạn dưới ánh nến, tình yêu ngập tràn trong ánh mắt nụ cười.
Trở về nhà, Lâm Phong nói Di Giai đi tắm rửa trước, anh vẫn còn một món quà cho cô.
Di Giai rất háo hức mong chờ, nhưng vẫn nghe theo lời anh đi tắm.
Di Giai vào phòng tắm, Lâm Phong ở bên ngoài hì hục lắp lắp ráp ráp chuẩn bị gì đó.
Mọi thứ đã xong xuôi, anh tắt hết đèn đi, chính mình cũng sang phòng bên cạnh tranh thủ tắm qua.
Lâm Phong trở lại, lên giường nằm đợi Di Giai.
Đến khi Di Giai tắm xong trở ra, anh cầm điều khiển bấm tách một cái, mọi thứ trước mắt làm cho cô vô cùng bất ngờ.
Cả căn phòng lung linh ánh đèn khiến cô nhìn không chớp mắt.
Lâm Phong cười ra hiệu cho cô đến chỗ mình: “Đến đây nào.”
Di Giai nghe lời, đi về phía giường, rồi nằm xuống cạnh anh.
Ôm người vào lòng, Lâm Phong chỉ tay lên trần nhà: “Em nhìn xem, ở góc độ này có phải càng đẹp không?”
Di Giai ngước mắt nhìn lên, cảm thấy đúng là đẹp hơn thật.
Những ánh đèn lấp lánh tạo thành hiệu ứng dải ngân hà, có rất nhiều ngôi sao có lớn có nhỏ, bên cạnh còn có một mặt trăng đang tỏa sáng một góc.
Như thế này giống như mang cả bầu trời đêm vào phòng.
“Thật giống như bầu trời ở quê ngoại anh mà đêm đó chúng ta cùng ngắm sao rồi cầu nguyện.” Cô mỉm cười nói.
“Sau này đêm nào em cũng được ngắm trời sao trước khi ngủ.” Anh vừa hôn lên trán cô vừa nói.
Di Giai gật đầu, nhìn Lâm Phong đầy ngọt ngào, cô thật sự không thể diễn tả được cảm xúc lúc này.
Anh luôn vì cô mà tạo ra những niềm vui bất ngờ.
Cách anh bày tỏ tình cảm của mình với cô, khiến cô biết được rằng mình đã tìm được đúng người.
Thấy Di Giai vui vẻ như vậy, tâm tình Lâm Phong rất tốt.
Xem như công sức anh bỏ ra thật xứng đáng khi được đổi bằng nụ cười của cô.
Cả hai nằm trên giường, vừa ôm nhau vừa ngắm cảnh đẹp.
Lát sau, Di Giai cũng bật dậy, đi đến chỗ tủ lấy ra một chiếc bình thủy tinh, bên trong có đầy những ngôi sao do cô tự tay xếp.
“Tặng anh.” Di Giai chìa chiếc bình về phía Lâm Phong, lại nói thêm: “Khi nào anh cảm thấy mệt mỏi hay có chuyện không vui vẻ như ý, anh hãy mở từng ngôi sao nhỏ này ra xem, sau đó cầu nguyện, chắc chắn điều anh mong muốn sẽ thành hiện thực, vì em đã làm phép vào những ngôi sao này rồi.”
Cô đã cảm thận ghi từng lời chúc, từng lời động viên và từng lời bày tỏ tình cảm của mình, sau đó gấp lại thành ngôi sao nhỏ.
Cô hi vọng, khi nào anh gặp vấn đề, những ngôi sao này sẽ khiến anh có động lực hơn, cũng là vật may mắn giúp anh vượt qua mọi chuyện.
Lâm Phong không thể ngờ, Di Giai lại vì anh mà xếp một ngàn ngôi sao này chỉ vì muốn mang lại may mắn và vui vẻ cho anh.
Nhìn cũng biết, cô đã phải tranh thủ như thế nào để hoàn thành được nó.
Những lúc có anh, cô không hề nhắc đến, vậy thì chỉ có thể cô lén xếp những lúc anh không có nhà, hoặc là cuối tuần cô trở về thành phố B.
Anh cảm thấy, thật ra có cô anh đã đủ may mắn rồi, không cần thêm những ngôi sao này đâu.
Nhưng tấm lòng này của cô, anh sẽ trân trọng.
“Cảm ơn em đã vất vả chuẩn bị món quà này cho anh.” Anh vừa nói vừa ôm chặt cô vào lòng, nở ra nụ cười hạnh phúc.
Không gian lãng mạn, những món quà chứa đầy tình yêu như chất xúc tác khiến cho cả hai bùng lên khao khát, cứ thế quấn lấy nhau không muốn rời.
Di Giai hôm nay mạnh dạn hơn thường ngày, cô không còn xấu hổ trốn tránh, ngược lại còn rất phối hợp cùng anh, hai tay vòng qua cổ anh, hai chân bấu chặt dưới hông anh, cong người đón nhận anh.
Thời khắc này, Lâm Phong thật lòng rất muốn khảm người con gái đang nằm dưới thân vào cơ thể, để mãi mãi chiếm hữu cô cho riêng mình, cùng cô hòa làm một..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...