Di Giai đã đến quê ngoại của Lâm Phong được hai ngày.
Cô cũng đã rong ruổi khắp nơi để tìm anh, hành trang duy nhất chỉ có nỗi nhớ anh và mong muốn được gặp anh đến cháy bỏng.
Giai Ý và Hiều Tâm, còn có Hà Nhi, đau lòng cho Di Giai đến mấy, thì càng giận Lâm Phong đến mấy.
Bây giờ mà tìm thấy anh, họ nhất định mắng anh một trận.
Nếu không phải vì biết Di Giai yêu anh rất nhiều, họ đã khuyên cô bỏ quách tên đàn ông thối như anh cho rồi.
Cô xinh đẹp như vậy, có biết bao nhiêu người xếp hàng chờ được quen cô kìa, sao phải vì anh chịu giày vò.
Di Giai hiểu tâm tình của bạn mình, biết họ lo lắng cho cô, biết họ nếu có khuyên cô từ bỏ cũng là vì muốn tốt cho cô mà thôi.
Nhưng mà, cô tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc, vì anh, vì tình yêu của cả hai, cô quyết tâm tìm cho được anh, hỏi cho rõ vì sao anh lại dễ dàng buông tay cô.
Cả buổi chiều, cô nằm trong phòng khách sạn, không màng đến ăn uống, cũng yên lặng không nói một câu nào.
Giai Ý thấy Di Giai như vậy, quả thật không đành lòng, một hai lôi kéo cô ra ngoài giải sầu.
Lần đầu tiên trong hơn mười tám năm cuộc đời, một đứa con gái ngoan ngoãn, một học sinh ba tốt như Di Giai vậy mà lại đến quán bar.
Chẳng những vậy, cô hiện tại còn đang say xỉn, bộ dáng lôi thôi lết thết chẳng ra sao.
Giai Ý thấy Di Giai đã uống quá nhiều, liền ngăn lại: “Đủ rồi, mày định uống đến chết luôn à?”
“Mặc kệ tao, mau đưa ly rượu lại đây.” Vừa nói Di Giai vừa giật lại ly rượu trong tay Giai Ý.
Cao Vĩnh Gia cũng không nỡ nhìn em gái mình mất tỉnh táo như vậy, liền đến kéo tay cô định đưa cô về.
Di Giai không chịu về, cật lực giãy giụa: “Buông em ra, em còn muốn uống nữa, em không về đâu!”
Đang lôi lôi kéo kéo thì có một nhóm thanh niên đi đến trêu ghẹo: “Em gái xinh đẹp không muốn về thì ở lại chơi cùng bọn anh đi.”
Di Giai xua xua tay: “Không đâu, tôi có… hước bạn trai…hước… rồi… Tôi… hước không chơi với mấy người… hước… đâu.”
Mấy tên đó vẫn ngoan cố chặn đường Di Giai và nhóm bạn.
Cao Vĩnh Gia, Hàn Tuấn và Lục Huy đã thấy chướng mắt mấy tên này, định cho một bài học.
Nhưng chưa kịp ầm ĩ thì một bóng người cao ngạo quen thuộc đã không nói không rằng tặng cho mấy tên thanh niên kia mấy đấm vào mặt.
Anh gằn giọng: “Cút.”
Đám thanh niên kia còn định phản pháo lại, nhưng nhìn vẻ mặt băng lãnh u ám của Lâm Phong, liền sợ hãi tháo chạy.
Giai Ý nhìn thấy Lâm Phong, cơn giận dữ bùng lên.
Cô mặc kệ Lâm Phong là ai vẫn lớn giọng: “Tên điên nhà cậu còn dám xuất hiện hả? Cậu có biết Di Giai mấy ngày nay sống dở chết dở thế nào không?”
Cao Vĩnh Gia cũng rất giận, nhưng vẫn biết Di Giai lúc này rất cần Lâm Phong, liền kéo tay Giai Ý đi: “Cậu đến rồi thì tôi giao em gái tôi cho cậu đấy.
Chăm sóc tốt con bé, tôi sẽ hỏi tội cậu sau.”
Đám con gái không cam tâm rời đi nhưng đã bị đám con trai kéo đi hết.
Rốt cuộc trong quán bar chỉ còn lại Lâm Phong và Di Giai.
Lâm Phong hôm nay cũng mang tâm trạng buồn phiền đến quán bar.
Anh tìm một góc không ai để ý đến mà ngồi, cả người tỏa ra khí lạnh đến nỗi ai nấy nhìn vào đều thấy rét.
Mấy cô gái thấy anh đẹp trai muốn đến bắt chuyện làm quen nhưng nhìn vẻ mặt kia đều không dám tiến lên.
Lâm Phong vốn dĩ không để ý sự đời, cứ thế một mình một góc gặm nhắm nỗi buồn.
Nhưng giống như linh cảm mách bảo, trong một khắc đưa mắt nhìn xung quanh, anh lại vô tình bắt gặp gương mặt quen thuộc.
Anh còn cho rằng mình mơ, làm thế nào người con gái anh yêu lại xuất hiện ở đây được.
Anh đã len lén nhìn lại thêm nhiều lần, còn trông thấy cả đám Hàn Tuấn, mới chắc chắn mình không mơ.
Thật sự là cô.
Cô đang ngồi đó, gương mặt cũng u sầu, thật gần nhưng cũng thật xa tầm với của anh.
Anh trông thấy cô, nhưng cô lại không trông thấy anh.
Cũng tốt, anh cũng không muốn cô nhìn thấy mình trong tình cảnh thảm hại này.
Để anh ngắm cô từ một nơi xa, như vậy cũng đủ rồi.
Thật ra, trông thấy cô, anh rất đấu tranh.
Một nửa trong anh muốn tiến đến bên cô, bất chấp tất cả mà ôm lấy cô cho thỏa nỗi nhớ trong lòng, nhưng một nửa lại cản bước anh lại, không cho phép anh tiến lên.
Một kẻ như anh, không có tiền đồ, tương lai, cuộc sống của chính mình vẫn bị người khác chi phối.
Anh không có cuộc đời của riêng mình, thì làm sao ở bên cô, cho cô cuộc sống như anh đã hứa hẹn?
Thế nhưng, khi trông thấy cô say mèm, lại còn bị người khác quấy rối, anh lại không nhịn được mà bước nhanh tới.
Thời khắc này, cô đang ngồi trước mặt anh, gương mặt đỏ ửng, bộ dáng say lướt khướt.
Di Giai trông thấy có một người đàn ông đang giữ lấy mình, vội tránh né: “Anh… tôi đã nói tôi có bạn trai rồi… hước… bạn trai tôi rất giỏi… hước… đấy… Anh… anh tránh ra… hước… đi…”
Bên kia vẫn im lặng, Di Giai nhìn chằm chằm một lúc, lại nghịch ngợm: “A… sao anh lại giống… hước… bạn trai tôi vậy… A… đôi mắt này… cái mũi này… còn cái miệng đáng ghét này… hước… má lúm này… hước… giống quá…”
Lâm Phong vẫn không nói gì, chỉ lặng yên nhìn Di Giai, ở một bên đỡ lấy cô.
Cô lại tiếp tục chỉ trỏ vào anh: “Hay… hay chính là anh ấy nhỉ… Lâm Phong sao… hước… anh… Phong Phong… anh… đừng… hước… bỏ rơi em… được không?”
Di Giai vừa nói vừa khóc lớn.
Cô thật sự nhớ anh, nhớ đến đau lòng.
Lâm Phong nghe câu nói đầy uất nghẹn kia của Di Giai, bao nhiêu tức giận vì cô dám đến những nơi như thế này, còn dám uống nhiều rượu như vậy trước đó bay biến.
Bây giờ trong lòng anh chỉ thấy nhói đau.
Có trời mới biết anh nhớ cô nhiều đến mức nào, đau khổ đến mức nào khi phải lựa chọn rời xa cô.
Thế giới không có cô như màn đêm bất tận, không tìm thấy ánh sáng.
Nhìn cô khóc, anh không chịu nổi, dứt khoát bế cô lên, đưa cô ra ngoài.
Nhưng mà cô gái say xỉn kia, cứ thế vùng vẫy không hợp tác, còn ngồi thụp xuống đường, không chịu đi.
Lâm Phong trước tình cảnh này, cũng phải bật cười bất lực.
Anh khom người đỡ cô lên chiếc moto của mình, đội nón bảo hiểm cho cô.
Nhưng vì cô đang say, sợ nguy hiểm anh đành để cô ngồi phía trước, còn mình ở phía sau một tay ôm cô, một tay điều khiển xe rời đi.
Cô gái ngồi trên xe cứ lắc lư không yên, miệng thì liến thoắng không ngừng: “Ôi chao gió mát… mát quá… nhanh quá… thích quá… anh đẹp trai… anh chạy xe ngầu quá… ngầu quá đi… Cơ mà… anh đưa tôi đi đâu… muốn bắt cóc tôi sao… không được… mau thả tôi xuống…”
Lâm Phong giữ chặt thân người Di Giai vì sợ cô ngã, bảo cô ngoan ngoãn: “Là anh đây… em ngồi yên đó cho anh… xem lát nữa anh xử lý em thế nào.”
Di Giai vẫn không hợp tác: “Anh nói dối… Phong Phong đã bỏ tôi rồi… anh ấy đi rồi…”
Lâm Phong chợt đau lòng: “Thật sự là anh…”
Lâm Phong không biết nơi Di Giai ở, mà cũng không thể liên lạc được với đám Hàn Tuấn, giống như thể bọn nó cùng bàn bạc với nhau, nhất quyết đẩy Di Giai cho anh.
Cho nên, đành đưa cô về chỗ của mình.
Về đến khách sạn, anh không thể khống chế được cô, liền một đường bế người đi thẳng.
Lễ tân cứ nhìn chằm chằm anh và cô, như thể sợ anh đang làm điều bất hợp pháp với cô vậy.
Anh cũng không quan tâm, chỉ dặn dò: “Lát nữa, nhờ cô đem lên phòng tôi thuốc giải rượu cùng một ly chanh mật ong… Cũng giúp tôi chuẩn bị cháo thịt bằm, đợi khi cô ấy tỉnh tôi sợ cô ấy sẽ đói.” Sau đó nhận chìa khóa rồi bước vào thang máy.
Lễ tân lúc đầu còn nghĩ không tốt cho Lâm Phong, nhưng khi thấy anh cẩn thận dặn dò vì cô gái đang say rượu kia, lại bất giác từ nghi ngờ chuyển sang ngưỡng mộ vì sự ngọt ngào chu đáo của anh.
Vào phòng, anh cẩn thận đặt cô lên giường, còn mình định rời đi lấy khăn lau cho cô.
Nhưng cô lại níu chặt tay anh, sau đó ngồi bật dậy, cọ cọ mặt mình vào cánh tay anh, giọng điệu van nài: “Anh… anh lại định bỏ em đi nữa sao… Phong Phong… xin anh…hic…xin anh đừng đi mà…”
Lâm Phong thở dài, khẽ vuốt vuốt tóc Di Giai: “Ngoan, buông tay anh ra, anh đi lấy khăn lau cho em.”
Di Giai vẫn một mực giữ chặt Lâm Phong không buông, gương mặt nhỏ mếu máo: “Không… không buông… không cho anh đi nữa… hic…”
Lâm Phong bất lực, đành phải ở lại dỗ dành cô gái nhỏ: “Được rồi, anh ở đây với em.
Mau nằm xuống ngủ đi.”
Di Giai lúc này ngoan ngoãn nằm xuống, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt bàn tay Lâm Phong, như thể sợ buông tay ra cô sẽ lại mất anh.
Mặc dù đang say, nhưng trong tiềm thức, Di Giai vẫn hiểu được một khi Lâm Phong xuất hiện, cô phải giữ chặt anh không buông.
Nếu để vuột mất anh, e là cô sẽ mãi mãi không thể tìm thấy anh nữa.
Di Giai vẫn chưa yên, cô vừa khóc lóc vừa mắng Lâm Phong: “Lâm Phong đáng ghét… anh là đồ xấu xa… hic… xấu xa… lại bỏ mặc em… anh không thương em… anh nói dối… bắt được anh em phải đánh anh…”
Lâm Phong nhìn gương mặt nhỏ của Di Giai lấm lem cả, vài giọt nước mắt vẫn còn vương nơi khóe mi, lại nghe cô uất ức mắng anh, cảm thấy như có ngàn mũi dao đâm vào tim.
Anh khẽ đưa tay vuốt má cô, ánh mắt nhìn cô vừa thâm tình vừa đau lòng.
Anh tự hỏi, rời xa cô có phải là quyết định đúng đắn không?
Anh đã từng hứa, sẽ luôn làm cho cô vui vẻ, hạnh phúc.
Kết quả, lại làm cô khổ sở thế này.
Anh đã từng hứa, mang đến cho cô cuộc sống vô tư vô lo, muốn làm gì thì làm đó, không cần phải bận tâm đến ai.
Kết quả, anh chẳng những không thực hiện lời hứa, mà còn khiến cô trăm ngàn mối lo lắng cùng thương tâm.
Anh đã từng nói, cô hãy tin tưởng anh, dựa dẫm vào anh.
Kết quả, chỗ dựa là anh, lại tự mình rời bỏ cô, để cho cô chới với lạc lõng.
Anh đã nói rất nhiều, cũng hứa rất nhiều, nhưng kết cục anh chẳng làm được gì.
Anh xứng đáng để cô bỏ hết tất cả, chạy khắp nơi để tìm anh sao?
Anh xứng đáng để cô nắm mãi không thể buông tay sao?
Anh xứng đáng để cô đặt nhiều tình yêu nơi mình thế sao?
Cô gái nhỏ của anh, anh biết mình có lỗi với cô rất nhiều.
Nhưng anh đã nghĩ rất kỹ, cũng đã phải hạ quyết tâm rất nhiều mới có thể quyết định trốn khỏi cuộc đời cô.
Vậy mà hôm nay, ông trời lại cho anh gặp lại cô, nhìn thấy cô yếu đuối đáng thương thế này, để anh càng thêm day dứt không buông hay sao?
Nhưng ở bên cô, có phải là ích kỷ với cô không? Trong khi, cô xứng đáng gặp được người tốt hơn anh?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...