Mưa vẫn rơi không ngừng. Trước khi đi ngủ, tôi lại lôi dụng cụ vẽ tranh dưới đáy hòm ra như thường lệ, lấy que than bôi khắp mặt giấy. Tôi muốn vẽ một người con gái tựa cung nữ giữa vườn tường vy vươn eo nghiêng mặt sống động như muốn đi ra ngoài bức tranh dưới ngòi bút của Ingres.
*Jean Auguste Dominique Ingres (1780-1867), họa sĩ Tân cổ điển Pháp
Tiếng đập cửa vang lên, tay tôi run run, gạch trên bức tranh vài đường. Tôi nhanh chóng cất đồ đạc, nói vọng ra ngoài cửa: “Vào đi.”
Hóa ra là dì Lưu, dì mang đồ ăn khuya lên cho tôi. Bày biện đồ ăn xong dì vẫn chưa chịu đi, như thể có điều gì muốn nói. Tôi mỉm cười nhìn dì, dì nói: “Phu nhân bảo tôi nói với thiếu gia rằng ngày mai em họ của thiếu gia sẽ tới. Cổ là con gái nuôi của dì Tư, theo lý thì không có cùng huyết thống với thiếu gia. Mợ sợ thiếu gia không cẩn thận, tuy rằng tươi cười nhưng nom cũng không giống cười lắm.”
Tôi cười nói: “Tôi biết rồi, dì đi ngủ sớm chút đi.” Dì xoa xoa tay rồi bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đêm đến tôi trằn trọc không ngủ được, trước mắt tôi dường như có thứ gì đó đang di chuyển. Nửa đêm tôi bừng tỉnh vì khát nước, cổ họng tôi khô khốc, nóng như lửa đốt. Tôi xuống lầu uống nước, ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại đi từ cửa sau để ra hậu viện, giẫm lên bụi cây rồi ló người vào phòng khách. Lúc đó tôi nhất định là bị điên rồi, nếu không tôi sẽ không bao giờ làm ra loại hành động bỉ ổi như này.
Lúc chưa đến gần, tôi đã nghe thấy những tiếng lầm bầm không rõ. Cuối cùng tôi phải đứng lên chân tường, đẩy cửa sổ ra một chút, ngước mặt lên và nhìn qua góc rèm.
Đèn phòng vẫn bật, ánh sáng mờ ảo chiếu xuống một mái tóc đỏ tươi như máu đang tuôn trào. Tôi nhìn thấy bên dưới “vũng máu” kia là đôi lông mày rậm rạp và đôi mắt màu hổ phách, sống mũi thẳng, cái mồm mở to như muốn hét gì đó. Nhìn xuống nữa là bộ ngực với hai núm vú màu nâu trà bị nhéo bởi bàn tay của một người đàn ông khác. Tôi tưởng mình bị hoa mắt, vẫn là cái tay của người đàn ông kia, có lẽ vì cầm súng quanh năm nên các đốt tay hơi bị biến dạng. Hai ngón tay kẹp lấy đầu v* kéo ra như muốn ngắt xuống mà chà xát, nắn bóp nó như nặn bột.
Anh Mộc Hoa Đạo vùi tay vào trong mái tóc đen của người trước ngực, nghiến răng nghiến lợi: “Mả cha nhà mi, Dương Bình, mi mẹ nó không chịu ngồi yên một đêm được à? Đây cũng không phải nhà mình, nhỡ bị người ta phát hiện thì phải làm thế nào? Mau trở về phòng!”
Thủy Hộ Dương Bình cúi đầu liếm một hồi, kéo theo sợi chỉ bạc rồi lại liếm đến miệng của sĩ quan tóc đỏ, ngậm lấy cánh môi dưới đang khép mở, thấp giọng lầm bầm: “Thiếu tướng, thuộc hạ tới đây để báo với ngài tình hình bên địch. Lũ giặc ngoại xâm đã rời khỏi doanh trại ban đầu và đi về phía Nam dọc đường sắt Duyên Nam Mãn.” Hắn rời khỏi núm vú dựng đứng của thiếu tướng, sờ dần xuống dưới. “Khoảng mười giờ hai mươi đêm nay, một toán địch đã đánh bom hủy một đoạn nhỏ trên tuyến đường sắt Hồ Nam-Mãn Châu, cũng giá họa cho quân Đông Bắc.” Hắn tiếp tục cởi quần của thiếu tướng, lộ ra lông mao đỏ sẫm rậm rạp. “Sau đó, địch chia về hai hướng Nam Bắc, tiến công về đại bản doanh phía Bắc của quân đội Trung Hoa. Lữ đoàn số 7 của quân đội Đông Bắc không hề phòng bị nên bị đánh cho trở tay không kịp.” Hắn lập tức nắm lấy bảo bối của thiếu tướng, khiến toàn thân gã chấn động.
“Chết tiệt!” Anh Mộc Hoa Đạo thật sự không nhịn được nữa, dùng hai bàn tay nắm lấy đầu Thủy Hộ Dương Bình kéo mặt hắn lùi ra sau, búng lên trán tâm phúc đã vào sinh ra tử với mình hơn 10 năm: “Tầm này mà còn gọi thiếu tướng, mi cố tình làm ông đấy ngượng phải không?”
Thủy Hộ Dương Bình ngã xuống giường, đầu đau đến nhe răng trợn mắt: “Anh Mộc Hoa Đạo, chỉ huy trung đoàn 620, dũng cảm, thiện chiến, đã lãnh đạo cấp dưới tự vệ kháng cự, giết chết hai trăm tên địch, thoát khỏi vòng vây, rút lui an toàn.”
“Mi!” Sĩ quan tóc đỏ tóm thuộc hạ của mình, nhẫn nhịn hồi lâu, nắm đấm như búa sắt không nện xuống mà lại nhẹ nhàng thả hắn ra, trở mình nằm xuống bên cạnh, nhắm mắt lại, “Thiên tài ta đầy lười phí mồm với tên khốn nhà mi. Ngủ.”
Một lúc lâu sau, người đàn ông bên cạnh vẫn không nói chuyện, chỉ nhìn tóc đỏ đang giận dỗi vẫn không chịu nhúc nhích. Tôi không nhìn rõ được sắc mặt của hắn nhưng tôi có thể cảm nhận được đôi mắt kia rất sâu, rất nặng. Hắn là kiểu người cực thích hợp với sự im lặng. Chỉ cần không mở mồm nói chuyện mà ngậm thuốc lá thôi, hắn liền sẽ trông trầm lắng hơn ai cả.
Chỉ khoảng 10 phút sau, người kia lại bắt đầu di chuyển, chân tôi lúc này đã sắp mất cảm giác. Thủy Hộ Dương Bình trèo lên người sĩ quan tóc đỏ, dùng lòng bàn tay vuốt ve từng tấc da của gã. Anh Mộc Hoa Đạo bị sờ đến phiền, vừa mở mắt đã muốn chửi ầm lên, nhưng sau khi nhìn vào mắt của hắn thì liền ngẩn người, ngay cả một câu cũng không thốt ra được.
Thủy Hộ Dương Bình chậm rãi trượt tay qua vai trái người dưới thân, xòe năm ngón tay ra che lên vết sẹo dữ tợn kia: “Chỗ này, còn đau không?”
Anh Mộc Hoa Đạo nhìn hắn, cười khúc khích, vẻ mặt thư thái: “Chuyện từ tám trăm năm trước rồi, còn đau cái gì nữa! Con người tài giỏi như ta, dù có mất một cánh tay cũng không hề nhíu mày lấy một cái…” Gã đột nhiên dừng lại. Bởi vì lúc này đây, Thủy Hộ Dương Bình đang cúi đầu liếm vết sẹo của gã, cầm gốc tay chưa dài đến 3 tấc mà liếm láp, khiến gã run lên bần bật.
Thủy Hộ Dương Bình lẩm bẩm: “Ta thực vui, cũng thực đau lòng. Cánh tay này là vì ta mà mất, giống như là đánh dấu rằng anh là của ta, ai cũng không thể cướp anh được. Nhưng vết thương này ở trên người anh, lại cũng như ở trong tim ta, cả đời này cũng chẳng thể lành được, ngày nào cũng sẽ nhói đau…”
Anh Mộc Hoa Đạo sững sờ một lúc, rồi nở nụ cười: “Tên nhóc này, lảm nhảm cái gì vậy? Em là anh em của ta, vì anh em mà thiếu mất một cánh tay thì đã là gì… Em là người ta yêu, vì người mình yêu thì ngay cả cái mạng này ta cũng có thể không cần.” Nửa câu về sau gã càng nói càng ấp úng và bé dần, cho đến khi nói xong, mặt đã đỏ bừng như cái đít khỉ rồi.
Thủy Hộ Dương Bình ôm chặt lấy sĩ quan tóc đỏ, giống như muốn dịu dàng hòa làm một với gã: “Thiếu tướng, Hoa Đạo, cả đời này, vĩnh viễn cũng đừng rời xa ta, xin anh…”
Anh Mộc Hoa Đạo vuốt đầu hắn và nói: “Dương Bình, chúng ta đều là đàn ông, thù nước hận nhà cao ngút trời. Những chuyện thiếu nữ như thế này chỉ nên chia sẻ trong đêm vắng, còn khi trời sáng, mặc lên bộ quân phục, chỉ nên làm những thứ nên làm.”
Thủy Hộ Dương Bình nói: “Ta hiểu, ta hiểu…”
Tôi không nhìn việc xảy ra sau đó và cũng không có can đảm để xem tiếp. Tôi tựa lưng vào cửa sổ, nhắm mắt ngẩng đầu lên, có vài sợi tóc rơi trên mắt tôi, hơi ngứa. Tôi chưa bao giờ thấy xấu hổ như vậy.
Trong phòng, sĩ quan tóc đỏ bắt đầu thở gấp gáp, thì thào: “Dương Bình, cái tên nhóc thúi này, từ từ thôi. Ông đây kiểu gì cũng có ngày bị mi làm đến chết, a…” Tôi ngồi xổm xuống tường, nắm lấy một nắm đất, vắt kiệt nước rồi vẽ loạn lòng bàn tay. Lúc này những tiếng loạt xoạt vang lên, khi tôi hoàn hồn thì một đôi chân không giày đã lặng lẽ xuất hiện trước mắt tôi.
Anh hai buông sợi dây thừng, thấy tôi giật mình, thì thào: “Tại sao em lại ở đây?” Anh nhìn vào căn phòng cho khách qua cửa sổ, sắc mặt trở nên lạnh lùng: “Em cũng…” Anh ấy không nói tiếp, hẳn vì anh đã nghe thấy tiếng động trong căn phòng đấy. Tôi chưa kịp ngăn cản, anh đã cúi lưng đến bên cửa sổ rồi vén tấm rèn ra xem. Anh há hốc mồm, không nói được thành lời.
“A!” Người trong phòng hét lên một tiếng, rồi lại lập tức im lặng, giống như bị ai đó chặn miệng. Âm thanh giống như thủy tinh vỡ toang trong đêm đen, chỉ thoáng qua trong giây lát.
Anh hai nén lại tiếng gầm gừ nơi cổ họng, loạng choạng lùi về phía sau, nhặt một cục đá sắc bén to bằng lòng bàn tay từ trong bụi cây phía sau rồi chạy vòng qua sân sau để đến cửa trước. Đôi chân trần chạy trên đất tạo ra những tiếng vang nhỏ.
Hỏng bét! Tôi thấy không ổn, vội đứng dậy rồi dùng hết sức đuổi theo, đến chỗ rẽ tôi bắt được mái tóc dài ngang vai đang bay của anh ấy. Vừa túm được thì cả hai cũng cùng ngã nhào.
“Mả cha nhà mày Tiên Đạo Chương!” Anh ấy hung hăng nhìn tôi, giọng khàn khàn, chỉ có thể nói ra những tiếng kêu đáng thương, “Mày cao hơn anh thì hay lắm sao! Anh là anh mày, mau buông tay, để anh đi giết cái thứ súc sinh kia! Anh muốn giết hắn!” Anh hai cố sức giãy dụa, định đập tôi bằng cục đá đấy, tôi bèn nắm lấy cổ tay anh ghì xuống đất. Anh tôi hét lên đau đớn rồi buông cục đá ra, nó nhanh như chớp lăn sang một bên.
Tôi nhỏ giọng nói: “Anh, anh có thể làm gì? Đi giết tên kia? Xong sao? Việc này làm ầm lên, anh muốn tất cả mọi người đều biết hắn là loại tướng quân như nào ư? Muốn mọi người đều chỉ tay năm ngón với hắn, chỉ trỏ, mắng chửi, phỉ nhổ, ném đá hắn, nói hắn là đồ bê đê, thua cả gái điếm ư? Muốn hắn cả đời này không vợ, không địa vị, sống uất ức như một con chuột? Anh, anh nghĩ kĩ lại đi, vờ như mình chưa thấy gì, quên hết mọi chuyện đêm nay đi.”
Anh tôi từ từ bình tĩnh lại, rồi bỗng dưng bật khóc, đưa bàn tay còn đang chảy máu lên che mắt, thì thào: “Anh mày sống lâu như vậy, chưa từng thích ai, chưa từng…”
Tôi thầm nhủ trong lòng: Em biết. Tôi mỉm cười, đứng lên vỗ vỗ vai anh: “Anh, trở về phòng đi, đã khuya lắm rồi, ngủ một giấc ngon lành đi.” Tôi chăm chú lắng nghe, trong màn đêm tĩnh lặng, bao thăng trầm phiền muộn đã tan biến không còn nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...