[Juice]: "Cháu trai, cháu có nhầm lẫn gì phải không? ý của cháu là gì?"
[Expert of the Monkeys]: "Sai lầm duy nhất mà mình mắc phải trong cuộc đời chính là đã không nuôi dạy cháu nội đúng cách!"
Cứ như thế, hai người bạn [Expert of the Monkeys] và [Juice] kẻ tung người hứng lại tiếp tục cãi vã nhau trong suốt trò chơi trong khi [111111] đang theo đuổi màn chém giết vô tội vạ những người chơi khác một cách điên cuồng như thể anh ta dùng phần mềm hack gì đấy. Trong năm trận đấu mà cô chơi với họ, Thi Yến đã được ăn cơm gà hết 3 trận. Vì điều này mà mãi đến đêm khuya cô mới kết thúc hành trình chơi game của mình.
Có lẽ nhờ những chiến thắng liên tiếp mà cô thật sự rất phấn khích. Đến khi đi tắm cô vẫn không thấy mệt mỏi, ngược lại còn rất hào hứng. Thế nên đến lúc lên giường chuẩn bị đi ngủ, cô vẫn tiếp tục trò chơi.
Trên điện thoại có vài dòng thông báo yêu cầu kết bạn. Ngón tay cô chạm vào dòng thông báo, hóa ra là [Expert of the Monkeys] và [Juice] yêu cầu kết bạn với cô.
Thi Yến nhấn nút tùy chọn chấp nhận lời mời yêu cầu kết bạn của họ.
[Expert of the Monkeys] vẫn đang hoạt động. Không lâu sau, anh gửi cho cô một tin nhắn, [Yến muội, em có muốn chơi với tôi tối ngày mai không?]
Thi Yến trả lời, [Chắc chắn rồi, cảm ơn anh]
Sau khi họ chúc nhau ngủ ngon, Thi yến cố nhắm mắt lại nhưng vẫn không thể ngủ được. Cô đột nhiên nhớ lại cuộc đối thoại với [Expert of the Monkeys], anh nói rằng thứ bậc của họ trong phòng ký túc xá được dựa vào thứ hạng của họ trong trò chơi. Vì vậy cô quyết định lần tìm xem bảng xếp hạng trên trận đấu.
Chỉ trong nháy mắt, Thi Yến chết lặng bởi những thông tin cô nhìn thấy.
Ở vị trí đầu tiên chính là Thần thoại của cô, [Expert of the Monkeys], không nằm ngoài sự mong đợi.
Tuy nhiên, cái tên nằm ở vị trí thứ hai chính là tác nhân gây sốc cho cô, chỉ với mức xếp hạng thấp hơn vị trí thứ nhất là 0,01, chính là [111111].
Ở vị trí thứ và vị trí thứ chín lần lượt là [Expert of the Monkeys] và [Juice].
Vậy hóa ra… tối nay, giống như cô đã từng mơ mộng về cuốn tiểu thuyết đó, cô đã thực sự trở thành đồng đội với các cao thủ thần thánh?
Không đúng, phải nói chính xác hơn, họ chính là các vị thần.
...
Ngay lúc này, tại phòng 501 của ký túc xá nam Đại học G.
Lâm Giang vừa mới tắm xong và đang bước ra khỏi phòng tắm với bộ đồ ngủ trên người. Bất ngờ có ai đó gõ cửa phòng ký túc xá anh.
Một tay anh cầm khăn vò vò mái tóc đang ướt sũng, một tay anh mở cửa cánh cửa ra.
"Lâm Giang, … bạn học cùng lớp chúng tôi đã nhờ tôi chuyển cái này cho anh."
Là … ở phòng đối diện. Trên tay anh đang cầm là một chiếc túi màu hồng tinh tế.
Nhìn chiếc túi mà … đang đưa ra trước mặt, anh cau mày, không có ý định động đậy.
"... là hoa khôi của trường đấy. Ông chủ, sao cậu không thử để mắt cô ấy một chút?" Lục Bôn Lai nhảy tót qua và chộp lấy chiếc túi từ tay thay cho Lâm Giang.
Tuy nhiên, cái nhíu mày trên khuôn mặt Lâm Giang ngày càng hiện sâu hơn. Anh có vẻ không hài lòng với sự xen vào đột ngột của Lục Bôn Lai.
Mặt khác, sau khi chuyển giao thành công món đồ, đã không cho Lâm Giang cơ hội trả lại món quà về với chủ cũ của nó. Anh chàng nhanh chóng lỉnh về phòng sau khi nhanh chóng thốt ra một câu 'chúc ngủ ngon' với hai người đang đăm chiêu đứng trước cửa phòng.
Lục Bôn Lai đóng cửa lại và bắt đầu tò mò mở món quà bên trong ra. Miệng anh ríu rít, "Trong cả trường này phải có đến hơn tám mươi sinh viên nam mong muốn được hẹn hò với hoa khôi Tần này. Ai mà nghĩ được rằng cô gái ấy cuối cùng lại bị rung động trước ông chủ đại nhân của chúng ta chứ?
"Hehe … Hoa khôi Tần chưa là gì cả nhé? Chỉ vừa nãy thôi, trường điện ảnh nằm ngay cạnh trường đại học của chúng ta đây này, họ có một buổi quay phim truyền hình. Rồi cậu biết chuyện gì xảy ra không? Các nữ diễn viên nổi tiếng tham gia vào buổi quay phim đã đến tận đây chỉ để tặng quà cho ông chủ của chúng ta đấy thôi!" Hạ Thương Chu liếc nhìn Lục Bôn Lai khinh bỉ, như thể muốn ném cái sự khinh bỉ vào người vừa phát ngôn vì sự chậm cập nhật tin tức của anh ta.
"Wow, hoa khôi Tần cô ấy tặng cho ông chủ của chúng ta cái gì đây nhỉ? Một chiếc hộp được xếp đầy hạc giấy? Với kích thước như này, không phải là có hơn một ngàn con hạc đấy chứ? Lục Bôn Lai nghiên cứu món quà của Tần Nhất Nhiên trước khi quay sang ngó nghiêng Lâm Giang. Người đàn ông đấy chẳng nói chẳng rằng, tiếp tục lau khô mái tóc ướt sũng của mình.
Làn da anh ánh xanh, đến nỗi người ta nhìn vào có thể thấy nó như có thể tự phát sáng được. Làn da ấy thậm chí còn mỏng manh nhẹ nhàng hơn so với nhiều cô gái khác.
Từng đường nét trên khuôn mặt anh vô cùng thanh thoát như thể được kỳ công tạc nên từ khuôn mẫu của một nam nhân khôi ngô tuấn tú trong bức họa thời xưa. Đặc biệt là hàng lông mi dài và cong vút của anh. Nó tuyệt mỹ đến mức người ta có thể nghĩ rằng nó được gắn giả vào đấy.
Tuy nhiên, điều khiến anh nổi bật nhất chính là bởi phong thái lịch lãm và sang trọng của anh. Cho dù ở chốn đông người hay nơi vắng lặng, lúc ra ngoài hay ở trong phòng ký túc xá, anh vẫn luôn tỏa ra khí chất cao ngạo mà không ai có thể chạm tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...