Rõ ràng, anh ta là người thất bại trong việc kiềm chế và cười thầm, ít ra là tại thời điểm này...
Anh thật sự buồn cười nhưng vẫn muốn cô được ăn ngon miệng.
Cậu ta đang nói đùa! Nhưng liệu cô ấy, vị hôn thê nhỏ của Lâm Giang, có cần người để nuôi cô ấy không?
Với suy nghĩ như vậy, Lâm Giang đặt ly rượu xuống và liếc qua chàng trai trẻ, người lúc này vẫn đang trò chuyện một cách hào hứng, " Chính cậu nghĩ ra trò đùa này, tại sao cậu không tự biến mình thành chú hề luôn đi? Tôi phải làm phiền cậu hiện thực hóa chuyện này rồi! "
Như robot hết pin, chàng trai trẻ đột ngột im lặng.
Phải mất một lúc sau đó anh ta mới có thể lắp bắp đáp lại, và giọng nói rõ ràng không còn vui vẻ như trước, "Anh Giang, em nói nhầm"
"Vì rằng cậu biết mình đã sai, nên đây là cơ hội để chuộc lỗi đấy." Vừa nói, anh vừa tự rót cho mình một ly rượu. Ngay khi chuẩn bị nâng nó lên để uống, anh nhận thấy chàng trai trẻ vẫn chưa hề có dấu hiệu di chuyển. Vậy là, với giọng điệu đầy cảnh báo, anh lại lên tiếng, "Tại sao vẫn còn ở đấy"
Không dám phân bua thêm lời nào, chàng trai lập tức đứng dậy và lao về phía cửa.
Nhưng vừa mới chỉ đi vài bước, Lâm Giang đột nhiên gọi giật lại, "Đợi đã."
Chàng trai quay lại và thấy Lâm Giang đang đi về phía anh ta. Đầu gối anh ta bắt đầu run lên vì sợ hãi, lắp bắp nói, "Anh Giang, tôi thực sự biết lỗi rồi. Tôi sẽ mua thịt ngay lập tức, thật nhiều và thật nhiều thịt."
Nhưng trước khi anh ta có thể giải thích thêm, một chiếc thẻ đã xuất hiện trước mắt anh ta.
"Quẹt thẻ này đi. Không có mật khẩu" Ngừng một lúc rồi Lâm Giang nói thêm "Thịt phải từ nhà hàng ở China World Hotel. Hãy về nhanh nhất có thể. Thịt sẽ không ngon khi trời trở lạnh. "
Sau khi chạy ra khỏi phòng, Thi Yến đi thẳng vào phòng vệ sinh mà không hề do dự.
Nhưng khi đến lối vào, cô đột nhiên cảm thấy muốn sử dụng phòng vệ sinh ngay lập tức.
Vì vậy, cô bước vào một phòng và ngồi xuống, bỗng nhiên điện thoại trong túi của cô reo lên.
Thi Yến lấy điện thoại ra và nhìn. Lương Mạc đã gửi cho cô ấy một tin nhắn: [Yến yến, cậu đang ở Golden Resplendence với Anh Giang?]
Thi Yến gõ trên màn hình và trả lời: [Đúng vậy.]
[Tại sao cậu không gọi tớ để tớ đi cùng tới đó? Yến yến à, tớ luôn rủ cậu đi cùng tới những nơi thú vị hoặc những chỗ có đồ ăn ngon. Nếu không phải vì tớ nhìn thấy cậu trên dòng thời gian của anh em nhà họ thì tớ sẽ không biết gì về chuyện này cả. 555555.]
Thi Yến cảm thấy xấu hổ vì tin nhắn của Lương Mạc, vì vậy cô trả lời một cách đầy ăn năn: [Xin lỗi, Mạc Mạc. Không phải là tớ cố tình bỏ rơi cậu đâu, nhưng tớ thậm chí còn không muốn ở đây ngay lúc này. Ông Lâm là người đã buộc Lâm Giang đưa tớ đến đây]
Lương Mạc: [Anh Giang đồng ý à?]
Thi Yến nhíu mày khó chịu. Vì lý do nào đó, cô cảm thấy có gì đó kỳ lạ trong câu nói của Lương Mạc, nhưng cô không thể đặt ngón tay lên để hỏi vào lúc này.
Ngay sau đó, Lương Mạc đã gửi một tin nhắn khác: [Điều đó có nghĩa là cậu sẽ không hủy bỏ hôn ước của mình nữa đấy?]
Có lẽ cô đã quá nhạy cảm rồi, nhưng hình như trọng tâm tin nhắn của Mạc Mạc là ở nửa sau.
Thi yến bắt đầu di chuyển các ngón tay của mình một lần nữa: [Không phải vậy. Hiện tại bọn tớ đang trì hoãn.]
[Tớ không biết làm thế nào ông phát hiện ra bọn tớ dự định hủy bỏ hôn ước, nhưng hôm đó ông đã nổi giận lôi đình và ngã bệnh. Ông hiện đang ở trong bệnh viện điều trị và dì Xuân nói với tớ rằng ông Lâm không thể nổi giận trong tình trạng hiện tại. Ông đối xử với tớ rất tốt, chỉ cần chờ đợi sau khi ông hồi phục chúng tớ mới dám nói ]
- ---
[Giải thích]: Đây chỉ đơn giản là cách những kẻ tham ăn như tôi ngụy biện. Tôi có một người bạn ngoài đời đã bay từ Bắc Kinh đến Hồng Kông chỉ vì họ đột nhiên thèm một loại mì ở đó. Thật đáng thương cho tôi đã phải xếp hàng với cô ấy suốt hai tiếng đồng hồ~ khóc ~Trong tiếng Trung, số 5 được phát âm là "wu", nghe giống như một người thổn thức, wuwuwuwuwu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...