Khi Thi Yến đi cạnh, anh liếc nhìn cô và chợt nhận ra rằng với chiều cao này, cô chỉ vừa chạm tới ngực anh mà thôi.
Giờ thì anh đã hiểu vì sao cô đi chậm đến thế. Hóa ra cô được tạo hóa ban cho một đôi chấn rất ngắn. Vì thế nên sau khi ra khỏi thang máy, anh đã phải mệt mỏi khi cứ phải giả vờ đang bận rộn nhắn tin cho ai đó. Thực ra, anh đã gõ tới hai trang "1234567" trên Notebook chỉ để cho cô thời gian đuổi kịp...
Lâm Giang để Thi Yến vào trước, và chỉ khi cô đã vào phòng anh mới bước theo sau. Ngay lập tức, cả căn phòng đang nhộn nhịp đột nhiên im bặt ngoại trừ âm thanh của bài hát đang mở trên KTV.
Lướt nhìn qua đám đông trong phòng một lượt, Lâm Giang chợt nhận ra rằng mọi người đều đang tập trung sự chú ý vào Thi Yến
Lâm Giang dừng bước và quay lại nhìn Thi Yến.
Có lẽ cô thấy xấu hổ khi bị nhiều người soi mói, vậy nên chẳng khó hiểu khi khuôn mặt của cô gái trẻ đã biến thành màu đỏ thẫm từ lúc nào không hay.
Lâm Giang xoay nhẹ người sang phải một chút, và vị trí mới của anh đã chặn được những ánh mắt hiếu kì đang hướng về phía cô. Anh nói với giọng đặc trưng không để lộ chút cảm xúc nào của mình, "Thi Yến."
Và chỉ vào chỗ trống bên cạnh "Ngồi đi."
Thi Yến khẽ nhìn Lâm Giang rồi nhanh chóng như một con mèo ngoan ngồi xuống chỗ anh vừa chỉ.
Trai ngược với thái độ lo lắng và ngại ngùng của cô, phong thái của người đàn ông ngồi cạnh cô tỏ ra rất tự tin và thoải mái hệt như anh là chủ nhân bữa tiệc này vậy.
Mãi cho đến khi hai người ngồi xuống, những người trong căn phòng mới như trút được gánh nặng trở nên náo nhiệt trở lại.
"Anh Giang, cô gái xinh đẹp bên cạnh anh là ai vậy?"
"Em chưa bao giờ thấy anh đi cùng một cô gái nào tới cả- cô ấy này là người đầu tiên đấy."
"Thi Yến ư, hình như em đã nghe thấy ở đâu đó rồi. Ồ, không phải cô ấy là người chúng ta gặp ở thang máy SKP hôm trước sao? Nếu không nhầm, chẳng phải cô ấy là hôn thê của anh Giang sao?"
"Cậu nhắc tôi mới nhớ ra mình cũng từng có mặt lần đó. Nhưng nếu không lầm, hình như anh Giang đã phớt lờ cô ấy lần trước phải không? Anh thậm chí còn hỏi cô ấy trở lại để làm gì nữa cơ mà"
Nghe những lời đó, Thi Yến không thể bình tĩnh được, cô nắm chặt gấu quần của mình cố giấu cảm xúc lúc đó.
Cô thực sự không nên yếu lòng trước cám dỗ mà theo Lâm Giang tới đây chỉ vì tin ông Lâm rằng sẽ có thức ăn ngon...
Trong khi cô đang dằn vặt bản thân và tự hỏi mình phải làm gì, thì Lâm Giang rót cho cô một ly rượu rồi đột nhiên lên tiếng: "Các cậu đến đây để vui chơi hay buôn chuyện?"
Giọng điệu của Lâm Giang có vẻ rất hờ hững, nhưng khiến mọi người ở đây lập tức chú ý.
Lâm Giang đã đúng, họ đến đây để vui chơi cơ mà. Trong khi ban đầu họ tò mò về sự xuất hiện của Thi Yến, thì giờ đây không mất nhiều thời gian để họ quên mất sự hiện diện của cô khi có mối bận tâm khác để bàn luận.
Thi Yến không mấy để ý tới việc bị đám đông phớt lờ. Bởi đúng như lời ông nói, Lâm Gia Nghi quả thực đã chuẩn bị một bữa tiệc sang trọng với bao nhiêu món ngon tuyệt phẩm. Và giờ đây, Cô hành động như thể không có ai khác trong phòng, chỉ tập trung hoàn toàn vào việc thưởng thức sơn hào hải vị mà thôi.
Đáng tiếc thay, niềm vui chưa trọn vẹn thì có kẻ đã làm gián đoạn cuộc hẹn của cô với những món ngon.
Người ngăn cản cuộc tình với đồ ăn không ai khác là Lâm Gia Nghi. "Thi Yến, mọi người ở đây đều đã hát ít nhất một bài rồi. Giờ đến lượt của cô đấy."
"Đúng vậy, cô cũng nên hát một bài hát đi!"
"Chần chừ gì nữa, hãy thể hiện đi…"
Những người khác trong phòng cũng hô lên tán thưởng.
Thi Yến miễn cưỡng gác thức ăn sang một bên và vô thức quay sang nhìn Lâm Giang.
Cô nhìn anh để làm gì? Phải chăng cô muốn nhờ cậy anh ấy giúp đỡ vì cô không muốn hát?
Lâm Giang vừa định bảo mọi người ngừng đùa dỡn đi thì một trong những người phụ nữ đi cùng Lâm Gia Nghi đột nhiên kéo Thi Yến lên sân khấu.
Lâm Giang ngay lập tức muốn đứng lên để ngăn cản cô ta và kéo Thi Yến lại, nhưng rất tiếc trước khi anh có thể làm được điều đó, Thi Yến đã loay hoay với hệ thống chọn bài hát rồi.
Dưới áp lực của cô gái cùng tuổi mà Lâm Gia Nghi đưa tới dự tiệc cùng, Thi Yến đã phải chọn ba bài hát trước khi cô được tha.
Nhạc bắt đầu nổi lên và Thi Yến cầm micro.
Bài hát đầu tiên mang tên "Sữa đậu nành và que bột". Mọi người chẳng mấy bận tâm tới bài hát của cô mà thay vào đó họ chơi trò đoán ngón tay cùng nhau trong khi cô hát.
Bài hát thứ hai là "Tôi muốn biến tất cả các bạn thành những kẻ háu ăn". Khi cô hát "phô mai gulu gulu, bít tết gulu gulu, tôm gulu gulu, cà ri gulu gulu, gulu gulu pa-tê, gulu gulu", mọi người trong phòng đột nhiên dừng chơi và quay ra ngơ ngác nhìn Thi Yến
Bài hát thứ ba là "Tôi muốn ăn thịt". Khi Thi Yến hát "Bạn nói rằng tôi hơi mập, và tôi cần phải làm thon chiếc bụng mỡ đi. Nhưng tôi không thể có đủ kiên nhẫn làm mỗi ngày, vì vậy tôi không quan tâm nữa. Tôi muốn ăn thịt, tôi phải ăn thịt thịt ", mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn nhìn cô một cách thất thần.
Hát xong, cô nhận ra toàn bộ những người có mặt đều im lặng. Mọi người tròn mắt nhìn cô như muốn chết lặng.KTV là tivi karaoke, là hệ thống phát nhạc. Về cơ bản, đây là một phòng cách âm với một hệ thống âm thanh, nơi người ta có thể đặt hàng các bài hát và hát cùng với bạn bè họ.Đó là một bài hát miêu tả một cặp vợ chồng sữa đậu nành và que bột, nội dung nói rằng họ là một cặp đôi hoàn hảo cho nhau. Sữa đậu nành và bột nhào là một thực đơn bữa sáng điển hình của người Trung Quốc, và chúng thường được kết hợp cùng nhau, do đó là phép ẩn dụ. https://.youtube.com/watch?v=hf8QsC6VzHoĐây là một bài hát khá dễ thương với đoạn điệp khúc miêu tả cách ca sĩ nuốt chửng nhiều loại thức ănhttps://.youtube.com/watch?v=yaTjRNbXQuU
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...