Dưới ánh sáng của căn phòng, Thi Yến có thể thấy rõ sắc mặt của Lâm Giang đang ửng đỏ.
Khuôn mặt của Lâm Giang thực sự đỏ lên khi trả lời tin nhắn ư?
Thi Yến muốn nhìn kĩ hơn, nên cô chớp mắt thêm vài lần, để thấy rõ sắc đỏ ngại ngùng kia đã lan đến tai của Lâm Giang.
Cô vốn chẳng để ý đến việc anh nhắn tin với ai, nhắn cái gì, nhưng chính phản ứng kỳ lạ của anh, đã kích thích sự tò mò trong cô trỗi dậy.
Ai đã nhắn tin cho anh và họ đã nói gì để khiến Lâm Giang đỏ mặt như vậy nhỉ?
Một lát sau, điện thoại của Lâm Giang lại reo lên lần nữa.
Khác với lần trước, không còn là nhạc chuông tin nhắn nữa mà là một cuộc gọi.
Anh nghe máy ngay, mà không thèm rời khỏi phòng để có một chút riêng tư.
Không rõ người ở đầu bên kia đang nói gì với anh, mà gương mặt của Lâm Giang không một chút cảm xúc. Thỉnh thoảng anh chỉ trả lời một cách qua loa "Ừm" và "Ờ".
Cúp máy, anh đứng dậy và quay sang ông Lâm, người vẫn đang uống thuốc, lễ phép: "Ông ơi, Lương Gia Nghi vừa gọi. Cậu ta muốn rủ cháu đi chơi."
Rồi anh quay sang Dì Xuân một cách điềm đạm: "Dì Xuân, dì chăm sóc ông giúp cháu nhé. Cháu sẽ trở lại vào tối nay."
Thi Yến có biết đến Lương Gia Nghi, nhưng cô không quá thân thiết với anh ta.
Anh ta là em họ của Lương Mạc,và cũng bạn thời thơ ấu của Lâm Giang. Cách đây không lâu, khi cô gặp Lâm Giang trong thang máy của SKP, khi đó anh ta cũng là một thành viên trong nhóm với Lâm Giang.
Đương nhiên, ông nội cũng biết Lương Gia Nghi là ai và ông cũng không có ý định ngăn Lâm Giang đi. Nhưng ngay khi Lâm Giang vừa bước ra tới cửa phòng bệnh, ông Lâm đột nhiên gọi lớn: "Đợi đã, hãy mang Yến Yến đi cùng đi!"
Lâm Giang và Thi Yến - người đột nhiên bị kéo vào chuyện này không hẹn mà gặp, đã quay sang ông Lâm với những dấu hỏi to đùng trong mắt.
Anh nghĩ là mình đã nghe nhầm.
Còn cô thì hy vọng mình sẽ chẳng đi đâu với anh ta.
Nhưng ông Lâm nghĩ rằng lời đề nghị của mình chẳng có gì là không thể chấp nhận được, ông tiếp tục lên tiếng: "hôm nay là cuối tuần mà, Yến Yến không có lịch học nào vào ngày mai. Nếu để con bé lủi thủi một mình thì chẳng phải tội nghiệp lắm sao. Hơn nữa chỗ cháu đến hẳn là rất vui, vậy nên hãy mang con bé theo cùng đi. "
Lâm Giang chỉ có thể im lặng nhíu mày đầy khó chịu
Thi Yến vẫn cố gắng từ chối, "Ông à, cháu đã có dự định sẽ về nhà để xem bộ phim mà cháu rất thích, vì vậy,"
"Cháu có thể xem bộ phim cháu thích vào bất cứ lúc nào cháu muốn mà, đâu nhất thiết phải là hôm nay. Hôm nay là ngày nghỉ, cháu nên ra ngoài và vui chơi chứ. Hơn nữa, ta nghe đồn cậu Lương này là người khá sành ăn đấy. Chắc chắn sẽ có rất nhiều món ăn ngon trong các buổi tụ tập của cậu ta, cháu sẽ không phải thất vọng đâu "
Nhiều đồ ăn ngon ư?... cô gái nhỏ đang đang tìm kiếm cái cớ để từ chối một cách khéo léo lời đề nghị của ông nội Lâm, đột nhiên thấy mình không thể nói được lời nào nữa.
Thấy cả hai đều không lên tiếng, ông Lâm làm tới. "Quyết định vậy đi, hãy đi và chơi thật vui vẻ nhé."
Không chần chừ thêm, Lâm Giang đẩy cánh cửa phòng bệnh và rời đi.
Anh vừa đi được ít lâu, ông Lâm bất ngờ lên tiếng: "Phải rồi. Cô Xuân, gọi điện cho tài xế. Bảo cậu ta đợi cổng sau khi hai đứa xuống xe để có thể đón chúng khi tiệc tàn."
Sau khi Lâm Giang và Thi Yến rời khỏi phòng, người đàn ông mà vài phút trước đang nằm một cách đầy mệt mỏi, đột nhiên nhảy phắt ra khỏi giường nhẹ nhàng. vừa đi quanh phòng vừa xoa lưng.
Trong khi vừa thực hiện vài động tác đơn giản để duỗi thẳng tay chân sau một thời gian phải nằm bất động, ông vừa liếc nhìn dì Xuân khoe khoang một cách vui vẻ, "Cô Xuân, cô có thấy tôi rất thông minh không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...