Thanh Xuân Mà Tôi Bỏ Lỡ
Mỹ Nha bước từ trong phòng thi đi ra, hôm nay cô ta tâm trạng không tốt.
Mặc dù đã xả được cơn tức ngày hôm ấy, cứ tưởng nhổ đi được một cái gai trong mắt nhưng cuối cùng lại không làm gì được.
Về việc Gia Hân bị đình chỉ học là do cô ta yêu cầu nhà trường làm, mà không hiểu tại sao con nhỏ đó lại được đi học lại, còn đi chung với Giai Thụy làm cho cô ta tức phát điên lên.
Khi bước ra cô ta thấy bóng dáng của ai đó đang cô đơn gục đầu xuống, thấy có người để mình xả cơn tức liền nói những lời nhục mạ: "Hãy nhìn đi, có lòng tốt giúp người ta bây giờ bị cuỗm tay trên rồi.
Có hối hận không? Có muốn quay lại thời gian khi ấy mặc kệ cô ta không?"
Thấy Hạ Vũ không nói gì Mỹ Nha lại càng được nước lấn tới: "Không trả lời đi? Mày tưởng tình yêu của Giai Thụy dành cho mày là thật? Mày ảo tưởng quá rồi, nói về gia thế thì mày không đủ xách dép cho người ta nữa đó!"
"Cậu buông tôi ra!!!" Hạ Vũ khó chịu nhăn mặt, vùng vẫy ra khỏi bàn tay đó, lại không dám dùng sức nên chỉ có thể yêu cầu buông ra.
"Mắc gì phải....!aaa!!!" Mỹ Nha đang tính làm khó Hạ Vũ tiếp nhưng lại bị một bàn tay có sức lực mạnh bạo kéo người cô té nhào ra phía sau.
Cô tức giận nhìn bóng lưng của người đó la làng: "Mày bị điên rồi hả? Biết cha tao là ai không mà dám đối xử với tao như vậy?"
"Cản đường!" Lăng Đằng liếc đôi mắt sắc lẹm nhìn nữ sinh bị té dưới đất, cậu hé môi nói chỉ đủ cô ta và Hạ Vũ nghe: "Cha cô là ai? Chỉ là một tên buôn kim cương có gì mà tự hào, nhìn lại bản thân xem có đẹp đẽ không rồi hẳn chê bai người khác."
"Đi thôi!!"
Lăng Đằng khoác vai Hạ Vũ rời khỏi phòng thi, hai người nắm tay nhau đi xuống canteen để lại Mỹ Nha té dưới sàn nhà tức đến muốn độn thổ.
Cô lần đầu tiên bị một tên không có địa vị sỉ nhục trước đám đông, còn bị chê bai địa vị thấp kém.
Cô tức giận đến nổi quên cả đứng dậy, khuôn mặt giận dữ đến phát sợ.
Đám bạn hay đi theo nịnh hót chỉ dám đứng phía sau không nói gì, mọi người xung quanh cũng không dám bàn tán mà im lặng lướt đi.
Bị nhìn phớt lơ giữa đám đông Mỹ Nha càng thêm tức la làng lên: "Còn không biết đỡ tao dậy? Bị ngu hết rồi hả?"
"Tới đây, tới đây!" Hai người đứng sau bị mắng tuy không vui nhưng vẫn cố gắng cười chạy đến đỡ Mỹ Nha dậy.
"Má nó, bực mình ghê!!!" Mỹ Nha phủi bụi trên người đứng chống nạnh thề thốt: "Chờ đó đi, tao mà không làm gì tụi mày thì con này không còn mang họ Lâm nữa...!hứ!!"
"Đi!!!"
Mỹ Nha bị nhục nhã bên không muốn đi theo hai người xuống canteen, mà đi thẳng qua nhà ăn luôn tránh gặp mặt lại càng thêm tức.
...Truyện này được đăng tải độc quyền trên app Noveltoon, nếu có xuất hiện những nơi khác thì tất cả đều là reup không xin phép, xin các độc giả hãy đến nơi chính đăng truyện để ủng hộ, sẽ giúp tác giả có thêm động lực ra chương mới...
Dưới canteen cả đám học sinh tấp nập đứng xếp hàng chờ mua đồ ăn vặt.
Ai cũng cười đùa vui tươi vì hôm nay đề ra trúng tủ, cũng có vài người không vui vì làm bài không được tốt như mong đợi.
"Nè Hạ Vũ hôm nay làm bài được chứ? Tôi cá là cậu nhắm mắt cũng làm xong!" Một người bạn cùng khối chạy lại hỏi thăm khoác lên vai Hạ Vũ.
"Mày bớt có đụng chạm người ta đi, học sinh giỏi mười hai năm ẵm học bổng toàn phần, mà mày hỏi câu xàm hết xức." Một người bạn khác chạy lại phụ họa.
"Mày bớt làm tao mất hứng đi thằng khùng! Thôi tôi đi trước nha, cậu ngồi chơi vui vẻ!" Đang nói chuyện thì bị người khác làm mất hứng, cuối cùng cậu bạn cũng ngưng nói chuyện lấy hai tay kẹp cổ người phá đám rồi chào tạm biệt.
"Ừ, tạm biệt cậu." Hạ Vũ cố gắng rặn ra nụ cười vẫy tay chào tạm biệt với hai người họ.
"Cậu uống đi!!" Lăng Đằng đứng xếp hàng từ nãy đến giờ cuối cùng cũng mua được hai ly trà sữa.
Liền vội vàng đến bên cạnh rồi nhét vào tay Hạ Vũ: "Ngồi ngẩn ngơ hoài vậy!"
"Cảm ơn cậu, Lăng Đằng." Hạ Vũ cười rồi nhận lấy ly trà sữa, nhưng tâm trí cậu lúc này thật sự không cười nổi: "Chỉ là chút chuyện cỏn con thôi, tớ không sao."
Hạ Vũ cười trừ rồi đưa ly trà sữa lên hút, ánh mắt cậu lúc này chỉ để ý mỗi Giai Thụy ngồi bàn phía xa kia.
Nhìn từng cử chỉ quan tâm người khác chứ không còn là mình nữa, cậu cứ thắc mắc mãi trong lòng tại sao đang vui vẻ hạnh phúc mà Giai Thụy lại thay đổi thái độ đến chóng mặt như vậy.
Những câu nói hôm ấy đều là giả dối hay sao? Nhưng từng lời thỉnh cầu của anh ấy nói ra tất cả giống như lời từ tận đáy lòng vậy.
"Vũ!?"
"Hả??" Hạ Vũ đang chú tâm suy nghĩ thì bị tiếng gọi của Lăng Đằng làm giật cả mình, cậu ngước lên vội vàng nói: "Xin lỗi, nãy giờ tớ đang suy nghĩ chút việc.
Cậu nói gì tớ không nghe có thể nói lại không?"
"Không có gì!" Lăng Đằng cũng không nói chuyện gì quá quan trọng, chỉ là hỏi thăm hôm nay Hạ Vũ làm bài có được hay không thôi: "Người ta đối xử lạnh nhạt với cậu như vậy, mà cậu vẫn suy nghĩ đến người ta sao?"
"Tớ hả?" Hạ Vũ giật mình vì câu hỏi của Lăng Đằng quá trực diện, không né tránh mà cứ thế hỏi thẳng luôn.
Cậu suy nghĩ một hồi rồi cuối cùng trả lời qua loa cho xong chuyện: "Tớ không hiểu cậu nói gì! Chuyện tớ nghĩ đến không phải về cậu ta!"
"Vậy tôi có cơ hội rồi phải không?"
"Cậu nói gì cơ!?"
"Tôi nói, tôi có cơ hội theo đuổi em rồi!!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...