Thanh Xuân Là Anh


Buổi chiều hôm sau, nó sẽ quyết tâm chơi thể thao sau những ngày đau chân chỉ biết đứng nhìn mọi người chơi.
Mấy hôm cứ tính chơi bóng chuyền nhưng cô với mẹ Duy Dương về muộn, toàn hai đứa chơi bóng rổ, nhưng hôm nay quyết định thi đấu nghiêm túc.
Và sau một hồi phân chia thì nó cùng đội với Duy Dương, cô An và mẹ Hạnh nhà Duy Dương một đội, haha kiểu gì cùng team với nó anh sẽ bị thua nhiều hơn cho xem

" Phải cược gì đó chứ nhỉ?" Mẹ Hạnh nhà Duy Dương lên tiếng

" Team con thắng chắc rồi" Nó hí hửng

" Đừng bao giờ khinh thường người khác" Vâng là cô An

" Team thua phải chạy vòng hết con đường của khu" Và đây chính là câu nói đậm tính "nhân văn" của Hoàng Duy Dương, bộ anh tính gì, thua chạy tận hơn 5km, có bị điên nó cũng không nghĩ ra

" Ủa bạn nghĩ bạn có giải điền kinh ở đây rồi bạn muốn gì cũng được hả Duy Dương" Mẹ Hạnh liếc xéo Duy Dương

" Vậy cõng người còn lại của team chạy hết con đường này đi"

Nó suýt sặc, chơi gì lầy vậy

" Team con thua thì con cõng Đan còn nhẹ, chứ cô với mẹ Hạnh cõng nhau kiểu gì?"

" Không, là Đan cõng con chứ" Anh trả lời tỉnh bơ, nó bị tụt huyết áp luôn quá

Cô An với mẹ Duy dương chỉ biết đứng cười

Nó lườm Duy Dương, tiếc là anh chỉ cười một cái, thế là nó lại hết tức, móa nó hờn bản thân ghê luông

" Vậy cuối cùng nó là cái gì?"

" Suy nghĩ rồi, Đan về đây không cho Đan qua đấy nữa, mình Duy Dương nó đã cân hai được rồi còn đâu" Là cô An

Nó sao cũng được, nhưng đương nhiên muốn về team giỏi để tỉ lệ thẳng cao hơn chứ

Duy Dương không phản đối, đương nhiên là nó cũng chẳng dám nói gì

" Vậy hình phạt cho team thua là chạy 2km ạ" Là Duy Dương, 2km có vẻ ít nhưng mà nó không muốn chạy đâu, tập thẻ dục có 1 vòng quanh sân trường nó còn muốn ngất ra đấy chứ nói gì 2km

" Chơi đi, 3 người lo gì" Là mẹ Duy Dương

Vâng và cả hai đội đã vào sân thi đấu, trọng tài là chú Huy, chồng của cô An nhà nó

Và còi đã vang lên, nó nhảy suýt ngã sấp mặt, chân mới khỏi mà đã ngáo ngáo rồi, yên lại thêm chân nữa thì mệt lắm.


Vâng mình Duy Dương đúng là cân 3 cũng được, vậy ai chơi, mấy lần nó chạy đỡ bóng lao cả vào cô An, vào cả mẹ Duy Dương suýt ngã luôn ra đấy, má đã thế đỡ bóng cảm giác rát cả tay luôn ý.
Tiếc là sau một hỏi vật vả tỉ số vẫn chẳng cải thiện chút nào, chênh càng ngày càng nhiều, lúc nó đỡ được một quả là vui quá ném cả bóng đấy để vỗ tay, xong bỗng nhớ ra là đang thi đấu mà nhỉ? Haizz nó cảm thấy mình ngáo mất rồi, đánh bên nào Duy dương đỡ tới đỡ lui ở đó, nó nghĩ mà nó tức á.
Mệt thực sự tới lúc còi vang lên trận đấu kết thúc, nó suýt sặc khi nghe tỉ số, móa.


" Xem ra có thêm chú vào mới đỡ lại được" Nó đứng ôm cột lưới thở dài


" Rồi giờ bắt đầu hình phạt thôi ạ" Duy Dương mỉm cười một cái, đùa chứ chưa bao giờ anh cười xong mà làm nó tức như giờ luôn á

" Một người đại diện cho cả team chạy nha" Cô An có ý đồ gì đấy mờ ám

" Nếu người đó tự nguyện ạ"

" Vậy Đan chạy đi, cô với cô Hạnh tuổi già sức yếu, với tính ra con là người chơi lỗi nhất đấy, chạy đi cho chân dài, chứ chân cô đủ dài rồi"

Ủa bị lag hả? Nó hơi lag một chút xíu, chưa biết nên nói gì luôn

" Đấy, Duy dương chạy tập thể dục nhiều nên chân mới dài đấy"

Nó hơi bị ngơ ngác, chơi gì kì vậy

" Sao lại là con?"

" Sao lại không phải là con" Cả cô An và mẹ Duy Dương lên tiếng

Còn chú với Duy dương đứng ngoài chỉ biết cười

Nó dỗi thực sự

" Chạy đi lát về cô mua trà sữa cho mà uống" Cô An bắt đầu dụ dỗ nó

" 2km đấy ạ, chơi xong đã mệt lắm rồi" Nó xụ mặt

" Muốn thi hoa hậu thì phải chân dài, chạy đi, 2km có bao nhiêu đâu"

" Vậy con nhường cho cô đấy"

" Hâm à, cô già rồi còn chân dài làm gì, muốn cua đại gia chân phải dài"

Cả mấy người còn lại chỉ biết nhìn nó cười, haizz nó bất hạnh thực sự

Nó lại quay qua nhìn Duy dương

" 200 mét thôi nha" Nó trưng bộ mặt cún con nhìn anh

" 200 mét ?" Duy Dương nhíu mày

" Vậy 500 mét" Nó lại bắt đầu kì kèo

" 2000 mét là 2000 mét " Duy dương nhún vai

" Vậy 1000 mét đi" Nó vẫn tiếp tục năn nỉ, mấy người kia chỉ biết cười

" 2 km" Vâng Duy dương chốt lại một câu

Nó tức á mất công giả vờ đáng thương để thương lượng, hừmmm

" Vậy Đan chạy nha, cô với cô Hạnh vào nhà nấu cơm đây" Vâng là cô An, nay hai nhà tính tự ở nhà mở tiệc nướng hay sao, chịu nó chỉ biết là mình sắp phải chạy bộ, rõ là chân đang đau mà còn bắt chạy à


Nó chưa kịp nói gì thấy hai người kia vẫy tay nó rồi đi vào nhà, ơ ơ nó ngơ ngác nhìn, còn mỗi nó với Duy Dương

Nó lại trưng bộ mặt cún con nhìn anh nhìn anh đâu có quan tâm

" Cả đi cả về 2km à?"

" Ơ em cộng kiểu gì 2+2 ra 2 thế"

" Hoàng Duy Dương" Nó lườm anh

" Sao thế?" Anh hơi bị ngơ ngác khi nó lôi cả họ và tên mình ra

" EM GHÉT ANH" Nó gào lên

Duy Dương chỉ biết cười một cái

Nó bắt đầu khởi động để chạy, đâu ra cái thứ không biết thương hoa tiếc ngọc như anh chứ

Nó chạy một lúc xong cũng thấy anh chạy theo, hừmm

" Em chạy nhanh vậy sao đủ sức chạy tiếp"

" Kệ em đi" Nó đang dỗi đấy

" Chạy đường dài thì chạy chậm thôi chứ"

" Anh có chạy thay em đâu mà nói"

Anh chịu rồi, vẫn chạy song song với nó, và biết ngay với kiểu chạy của nó thì sau một lúc là mệt mà, nói không nghe cơ, anh chạy theo nó nhưng vì chân dài hơn và thể lực tốt hơn nên cũng đâu có sao

Nó dừng lại thở, cảm giác không thở nổi luôn á

Duy Dương cũng dừng lại chống tay nhìn, vẫn không có ý định cho nó dừng lại

Nghỉ một lúc nó lại tiếp tục chạy, và cuối cùng nó cảm thấy đuối sức thực sự, suýt chút nữa ngã luôn ra đấy, chân lại còn bị đau một chút.


Nó dừng lại chống hai tay vào đầu gối thở dốc, mệt mỏi dã man ấy

" Em không chạy nữa đâu" Nó tỏ ra giận dỗi

" Thì về vậy....
hôm sau chạy tiếp" hừmm nó muốn tức á, đâu ra cái thứ quá đáng, lại còn hôm sau chạy tiếp nữa

" Em ở đây, không về nữa, mệt lắm"


" Vậy anh về trước đây"

" Hoàng Duy Dương" Nó gào lên " Sao anh quá đáng thế, bảo sao không ai yêu cũng đúng"

" Nói lại xem" Duy Dương hơi nhíu mày

" EM GHÉT ANH"

" Thế giờ có về không thì bảo"

Hừmm đồ độc ác, nó rũ bỏ hết mọi thứ suy nghĩ đẹp về anh trong nó sau ngày hôm nay cho xem, anh chính là cái thứ vẻ bề ngoài quá pơ phếch nhưng không biết thương hoa tiếc ngọc mà, không biết nhường con gái gì cả

" Kệ anh, anh về kệ anh"

Nó mạnh miệng vậy chứ không dám ở lại một mình đâu, chỉ là đang mệt không đứng dậy nổi thôi

" Vậy anh về đây, bye bye"

" Go away" Nó mạnh miệng lắm

Ơ nó tưởng anh không dám để nó lại một mình chứ, sai ngờ anh quay đi thật kìa, ơ nó ngơ ngác vài giây

" Anh đứng lại cho em"

Duy Dương đứng lại, quay lại nghiêng đầu nhìn nó

" Sao nữa?"

" Em về với, nhưng mà em mỏi chân" Nó ngồi thụp xuống, trưng bộ mặt cún con nhìn anh

" Rồi sao, đừng nhìn anh bằng ánh mắt đấy"

" Em đau chân thật đấy không đùa đâu"

" Ơ anh đâu bảo em nói đùa"

" Hừmm anh về đi kệ anh"

Duy Dương cười một cái rồi tiến lại gần chỗ nó

" Nói hết ghét anh đi anh cõng em về"

Vâng anh nói bằng cái giọng có chút đùa đùa nhưng nhẹ nhàng, má nó lại bị thích, aww nó rụng tim mất thôi

" Thì hết ghét rồi" Nó cười rõ tươi

Anh cười một cái rồi khom lưng xuống cõng nó, nó chỉ chờ có thể thôi mà, hí hí thích thực sự, đã anh được trai đẹp 1m8 cõng đâu mà biết.
Bên ngoài bình tĩnh thực chất nội tâm gào hét, nó cảm thấy mình quá đỉnh, hí hí mấy cái thứ này chỉ có nó nghĩ ra thôi, đau chân thì có chút đau, nhưng phần lớn là nó lười đi nữa, đã chơi mệt rồi xong còn chạy nữa ai mà đỡ lại được, thế là thay vì việc tự đi về nhà nó đã được Duy Dương cõng về, haizz đúng là sướng thật sự

" Tới hôm nay mẹ anh đã tăng thêm bao nhiêu người muốn làm con dâu rồi" Nó lại bắt đầu tò mò hỏi

"Thì chằng phải em bảo số lượt follow là số người muốn làm con dâu của mẹ anh đấy à"

" Vậy luông á hả? "

" Sao nào? "

" Em chỉ định hỏi anh có nặng không hay thôi"


" Cõng cả thế giới trên lưng thì em nghĩ có nặng không, à ý anh là người ta sẽ bảo thế còn anh thì thấy bình thường"

Nó hơi đơ mặt, ồ má suýt thì nó đang ảo tưởng

" Em nhẹ mà nhỉ?"

" Thì anh đâu bảo em nặng đâu"

Haizz kệ anh nặng hay nhẹ thì cũng phải cõng, còn nó suốt quãng đường đi chỉ có hát, hết hát thì nói, không lúc nào ngừng nghỉ cái miệng cả, hí hí vì nó đang được cõng mà

" Giả sử giờ em bảo em thích anh thì sao?"

Nó buột miệng hỏi

" Anh cũng thích anh"

" Sao anh trả lời chẳng đúng câu hỏi gì thế" Nó cau mày

" Thì ý anh là ai cũng thích anh, anh cũng thích anh, nên anh thấy bình thường"

" Em đùa đấy, em không thích anh đâu"

" Anh biết con gái nói có là không mà"

Nó muốn độn thổ quá, tự nhiên cảm thấy xấu hổ quá

" Không là không có là có chứ không là có là thế nào"

" Em nói thích anh thì tức là không thích, còn nói không thích là thích đấy"

" Vậy em thích anh đấy thì sao nào"

Duy Dương chỉ cười, nó nói xong một hồi load lại, ơ hơ hóa ra là mình bị lừa, aww ngại quá

" Đấy thích anh mà cứ chối"

" Tất cả chỉ là lừa dối, mẹ anh không nhắc anh là đừng bao giờ tin lời con gái à?"

" Có nhắc nhưng anh tin lời em nói thì sao"

"Ối trời, đừng tin em, em không đáng tin chút nào đâu, thật đấy"

" Vậy em bảo em ghét anh cũng đừng tin chứ gì"

Nó đơ mặt vài giây, hừmmm nó không biết nói gì hơn, nó quên mất là nó đang nói chuyện với ai rồi, sao nó đỡ lại được người đã đạt quán quân cuộc thi phản biện, nói gì chẳng đỡ lại được lí lẽ lại còn nhiều

"Sau ai lấy anh chắc tăng xông máu não vì tức quá mà chết mất"

" Anh thấy em vẫn bình thường mà"

Nó tính nói lại gì đấy nhưng thôi, nó đang load lại câu nói của anh và suy nghĩ một cách nghiêm túc hơn, phải chăng đây là thính ~~ đúng là con người ăn nói khôn khéo, tới thả thính con nhà người ta còn không nhận ra.





.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui