Sắp thi cuối học kì, nó khá là bận rộn, dù biết sẽ được ưu ái nhưng nó vẫn phải cố gắng lấy điểm thật cao, đặc biệt không thể để thấp điểm toán được, mất mặt lắm.
Nó ôn chật vật vất vả lắm luôn, đụng vào đề cương mà hoang mang, toàn thứ nó không biết gì luôn ấy, cố gắng trùng tu toán nhưng không thành, hình như nó vẫn bị ngu người rồi.
Đang cố đọc hết sách này qua sách kia, xem bài giảng online các thứ để làm bài, thấy Duy Dương nhắn tin
" Sao rồi cô nương, anh không nhắn tin em cũng bơ anh luôn à"
Nó phì cười, đúng là hơn 2 tuần rồi anh không nhắn tin cho nó nó cũng không bao giờ nhắn tin trước cho anh mà
" Em đang ôn thi học kì vất vả này"
" I know "
" Anh không ôn thi ư?"
" Có chứ, Sử Địa Công dân anh cũng phải vất vả đây này"
" Haizz ít ra nó còn đỡ hơn toán"
" Toán ?? Em không hiểu chỗ nào à? Sao không hỏi anh?"
" Đề cương ôn tập mà em chẳng làm được câu nào cả"
" Sao không hỏi"
" Làm phiền nhiều quá em sẽ bị ngại, em đang đọc lại sách mà khó hiểu ghê, rõ ràng học một kiểu thi một kiểu vậy ai chơi"
" Gửi đề cương qua anh giảng chi tiết cho mai thi nữa kìa"
"Anh đang rảnh à?"
" Hơi rảnh >< gửi đi anh giảng cho"
Nó mỉm cười chụp đề cương gửi cho anh đúng thật là hạnh phúc mà
Nhanh chóng anh call cho nó và bắt đầu công trình giảng cho một đứa ngu toán như nó.
Nhẽ ra mấy bài cơ bản nó cũng phải làm được chứ nhỉ? Nhưng đây thì không, nó chẳng thể làm được bài nào cả.
Lúc mẹ lên thấy nó đang chăm chỉ học tập, vừa nghe anh giảng vừa ghi ghi chép chép mẹ vào hóng một lúc mà nó chẳng nhận ra vì đeo tai nghe mà nên mẹ lại đi xuống.
Anh giảng mãi nó mới hiểu ấy, rồi lại tự làm lần lượt mấy bài tương tự
" Có lẽ anh phải dạy em để thi cho kịp ngày mai thôi, còn lấy lại gốc thì hè ra ngoài này học tiếng Anh rồi anh kèm thêm cho"
" Hicc thế này trượt đại học mất thì sao"
" Haha yên tâm có anh đây rồi "
Nó lại cười, bộ ổng muốn thả thính hay gì, nghe " có anh đây rồi" là mát hết cả lòng cả dạ, đã thế lại còn cái giọng ấm áp dễ sợ haizz ý gì chứ, muốn làm nó chết chìm trong đường mật thế này à, thính bay lung tung cả lên
" Lỡ em trượt đại học thật thì sao" Nó thở dài
" Thì anh nuôi" Nghe đầu dây bên kia ổng phì cười, đâu ra cái thứ dễ thương vậy chứ, cứ thả thính mà không thích người ta, hừmm đồ độc ác mà.
" Thế anh không định lấy vợ à mà nuôi em" haizz biết là thính mà nó vẫn cứ muốn tiếp tục hỏi để nghe anh nói, haizz
" Để anh tính đã, thôi làm cho hết đề cương đi, hơn 9 giờ rồi, thế em đã ôn Sử với Địa chưa?"
" Sử Địa ôn từ chiều ạ, giờ chỉ học toán thôi"
" Vậy làm đề cương cho xong đi, chỗ nào không hiểu hỏi anh"
Nó lại thở dài, ngán ngẩm lắm rồi
" Sao nữa? Học đi, chẳng có nhẽ anh lại call video xem em có học không, hay lại đi xem phim vậy"
" Phim chưa ra tập mới, em không lười như anh nghĩ đâu"
" Vậy thì học đi, mai mà dưới 8 điểm toán đừng trách anh"
" 8 điểm là mơ ước của em đấy"
" Không biết, học đi, làm xong chụp qua đây anh test thử"
Nó lại thở dài rồi tắt máy
Nó phải đi học đây, nhất định phải được 8 điểm toán không thì mất mặt lắm.
Nó lại bắt tay vào sự nghiệp làm đề cương, sau một hồi loay hoay làm tích cực lắm thì nó đã dừng lại, lại vướng rồi.
Với cái điện thoại nhắn tin cho Duy Dương, anh chưa trả lời, làm cái gì mà lâu vậy, nó đành để đó đi làm bài khác, nhưng vẫn không làm được, cả đề còn lại 2 câu đấy.
Nhìn đồng hồ giờ đã gần 11 giờ rồi, nhanh còn học lại lí thuyết để đi ngủ nữa chứ.
Nó lại nhắn tin cho Trung Kiên để hỏi anh, anh không trả lời, hừmm đang online mà không trả lời, thế là nó đi thả một đống sticker, cuối cùng thấy anh seen và rep lại nhanh chóng
" Con xin mẹ, con đang đánh hạng, mẹ vừa làm con bị kill một mạng đấy"
Nó thở dài, hóa ra chơi game à, vậy thì chắc Duy Dương cũng đang chơi bảo sao nhắn tin anh không trả lời, hừmm đúng là mấy thứ học giỏi bảo sao không cần ôn gì vẫn giỏi, hicc sao nó lại ngu người như vậy.
Đợi lâu quá, cũng muộn nữa rồi nên nó đành đi nhắn tin hỏi Quỳnh xem làm chưa, dù sao nhỏ cũng là thành viên đội tuyển toán năm sau thi mà, sao nó lại quên mất Quỳnh cơ chứ
Hờ hờ đương nhiên là hai bài đấy Quỳnh đã làm làm, thế là Quỳnh phải giảng cho nó và nó an tâm tắt điện thoại đi ngủ sớm, mai còn phải đi thi nữa, nó mà buồn ngủ thì không tập chung được gì cả ấy.
Sáng hôm sau, đồng hồ báo thức đã reng reng, mơ mơ màng màng nó chợt tỉnh dậy, hừmm hóa ra là vừa mơ, một giấc mơ thú dị sao dạo này nó hay mơ thấy Duy Dương dễ sợ.
Thôi bỏ đi, nó đưa tay với cái điện thoại tắt chuông báo thức, suýt sặc vì mớ tin nhắn của Duy Dương, hừmmm
" Em đâu rồi" vâng là tin nhắn lúc 23 giờ 46 phút, lúc đấy đi ngủ rồi còn đâu
" Anh xin lỗi tại anh chơi game nên không thấy tin nhắn của em"
" Em làm xong chưa, vướng chỗ nào à?"
" Em ngủ rồi à? Hay giận anh nhỉ"
" Vậy thôi em ngủ ngon "
Và tin nhắn lúc 5 giờ 45 phút
" Em đã dậy chưa, có gì hỏi đi để lát đi thi nữa"
" Chưa dậy à "
Vâng và tin nhắn lúc gần nhất là 6 giờ 15 phút
" Đồ con lợn kia, có dậy đi không hả "
Hừmm nó có béo đâu, sao gọi nó là lợn, nó chỉ hơi mập mạp chút xíu thôi mà
Sau một hồi suy nghĩ nó sent lại
"Em làm ra rồi>
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...