Nhận thấy Andrea và Freya bị thụt lùi ở phía sau. Cô liền dừng bước, quay người lại, thấy hai con người kia đang ôm bụng cười một cách cự kỳ mất hình tượng. Cô nhíu mày, nói:
“Lý Vân Ca, Freya cười gì vậy? Còn không đi nhanh lên.”
Andrea cố nhịn cười:
“Tôi không muốn bị phát cẩu lương.”
Nói xong, cô đảo mắt về phía người kia. Hàn Tiểu Tịch hiểu được, nương theo ánh mắt đó thì nhìn thấy cách cô không xa là một nam sinh. Nam sinh này có một nhan sắc rất đẹp trai, vẻ đẹp con lai mang theo một chút phong cách châu Âu, nhưng đại đa số các nét vẫn là người Trung Quốc. Khuôn mặt này khiến cô nhìn ngắm lâu hơn một chút, thế nhưng chỉ đơn thuần là thưởng thức. Sâu trong lòng cô, trong mắt cô, anh người yêu của mình vẫn là đẹp trai nhất.
Cô nhìn cũng không lâu, người kia vừa định lên tiếng thì cô đã dời mắt đi chỗ khác, bước ngược về phía Andrea và Freya, nói vào điện thoại:
“Em có chuyện cần làm trước, cúp máy nhé. Tối nhớ gọi cho em.”
“Hàn Tiểu Tịch, anh có thể nói chuyện với em một chút được không?”
Cô vừa dứt lời, còn chưa kịp tắt máy, thì nam sinh kia đã mở miệng, giọng nam cao cũng theo đó mà lọt vào tai của người nào đó đang ở Mỹ. Cô cũng chẳng lo nghĩ gì nhiều, nhưng bỗng dưng cảm thấy trong lòng rét lạnh từng cơn, dự cảm này cho cô biết có điềm chẳng lành. Kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại với anh, cô mới chậm rãi nói, vẻ mặt lạnh lùng, không thân thiết như khi nói chuyện cùng Andrea và Freya, cũng chẳng có sự dịu dàng, e lệ khi trò chuyện cùng người trong chiếc điện thoại kia.
“Có việc gì sao?”
Người kia mỉm cười, đúng chuẩn của một nụ cười tỏa nắng, khiến cho người đối diện phải chói mắt, nhưng nó lại chẳng có lực sát thương nào đối với cô.
“Anh là La Tử Hiểu, sinh viên khoa quản lý năm 3, trong nước, công ty của gia đình anh là La Thị, ba anh cũng có quen biết với bác Hàn, anh có thể làm quen với em chứ”
La Tử Hiểu, La Thị, thì ra là đại thiếu gia La gia, nhưng theo cô được biết thì căn bản công ty này cũng không lớn mạnh lắm, nếu để so với Hàn thị, còn kém xa. Thế nhưng trước đây từng nghe nói đại thiếu gia La thị này cũng khá là có tài, chỉ là không chú trọng vào học tập, suốt ngày ăn chơi lêu lổng, đúng chuẩn một bad boy chính hiệu, vì quá phá gia chi tử nên mới bị tống sang Pháp để du học, cũng chính là nhờ vào tiền và quyền lực nên mới có thể xin nhập học. Thế nhưng chỉ được năm đầu gọi là ngoan ngoãn học tập, đến năm hai lại ngựa quen đường cũ, tiếp tục ăn chơi. Vì vậy trên người của La Tử Hiểu này tỏa ra một ý vị lãng tử mê hoặc người khác, đáng tiếc ý thức cùng đạo đức lại quá kém.
Hàn Tiểu Tịch thực sự không muốn có quen hệ gì với người này, lạnh nhạt trả lời:
“Thì ra là đàn anh, hiện tai tôi có việc rồi, thật xin lỗi, tạm biệt.”
Nói xong, dứt khoát quay người đi luôn. Andrea và Freya buồn chán đi theo lòng thầm nghĩ: “Sao nhanh như vậy đã đi rồi, còn chưa có gì kịp bắt đầu mà. Thật là cảm phục sự miễn dịch với trai đẹp của Ahri quá đi.”
Sau này, khi Andrea nói về ý nghĩ lúc đó của cô cho Hàn Tiểu Tịch nghe, cô phì cười nói:
“Thực ra không phải là miễn dịch, chỉ là khi đã có người trong lòng, cho dù có gặp trai đẹp đến như thế nào, cũng sẽ tự động so sánh giữa hai người lại với nhau, nhưng kết quả cuối cùng lại là không chần chừ một chút nào, liền cảm thấy người mình thích vẫn đẹp hơn. Đó là thật lòng thích, còn nếu như chỉ là qua đường, thì khi gặp người khác đẹp hơn, sẽ cảm thấy ừm người bạn trai hiện tại này không đẹp bằng. Vậy nên nếu khi nào mà cậu gặp được một người khiến cho mình cảm thấy cho dù so sánh với bất cứ đều đẹp hơn, thì phải nhanh chóng mà túm lấy, nếu không sau này sẽ hối hận.”
Mới đầu khi nghe cô nói như vậy, Andrea không hề tin, thế nhưng về sau, thường tiếp xúc với người kia hơn, cô cũng càng ngày càng cảm thấy người đó là đẹp nhất, không ai sánh bằng.
Nhưng đó là câu chuyện của sau này.
La Tử Hiểu không có ý định thả cô đi, liền cầm lấy cổ tay cô, nói:
“Tiểu sư muội, nể mặt đàn anh này mà đi ăn cơm cùng anh một bữa được không? Nghe nói em được gọi là búp bê phương Đông, anh thật sự rất mong muốn được ăn cùng người đẹp một bữa.”
Cô nhếch miệng, nhưng lại nở ra một nụ cười lạnh, trầm giọng nói:
“Thực ra người đẹp ở nước Pháp này có rất nhiều, còn tôi chỉ như cỏ dại mà thôi, không tính là mỹ nhân. Hơn nữa, như tôi đã nói, tôi có việc bận, không rảnh để tiếp đãi anh, vì vậy…”
Nói đến đây cô dùng tay gạt đi bàn tay đang nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của mình.
“Lần sau cũng đừng tùy tiện động tay động chân đến thân thể người khác. Anh có sự thoải mái của người phương Tây, nhưng tôi thì không, tôi là một con người theo truyền thống, và đặc biệt không thích người khác chạm vào mình. Và đương nhiên là ngoại trừ người tôi thích. Vậy nhé, tạm biệt, và cũng không mong gặp lại.”
Cô nói một mạch, không để cho người khác nói thêm vào một chữ nào. Về nhà lại phải tắm hai tiếng đồng hồ, thật là mệt mỏi! Chứng kiến cảnh cô tự mình cắt đứt nợ hoa đào, lại khiến cho đàn anh kia bị nói đến ngớ người, không kìm được mà khen ngợi cô trong lòng.
Sau khi ba nữ sinh kiêu ngạo này đi khỏi, La Tử Hiểu cũng thoát khỏi những câu nói ban nãy của cô, anh ta cười một tiếng: “Thật thú vị.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...