Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Dậy muộn hơn mọi khi, vì vậy khi cô đến lớp cũng đã sát giờ học. Bước chân vào đến chỗ ngồi thì bắt gặp được ánh mắt đầy sự tò mò của Freya. Freya nhìn cô chằm chằm như vậy khiến cô hơi chột dạ, đáp trả lại là một nụ cười đáng yêu mà rất ít khi cô dùng đến.

Bất cứ ai nhìn thấy nụ cười này của cô, đều sẽ phải cảm thán một câu: “Thật đúng là xinh đẹp động lòng người.” Là một loại xinh đẹp tràn đầy tuổi trẻ, bóng dáng của thanh xuân như hiện hết ra bên ngoài, trong đó lại tồn tại một sự dễ thương đặc biệt làm cho tim của người đối diện phải đập nhanh hơn vài nhịp.

Còn có khả năng bẻ cong giới tính, và Freya là một ví dụ. Sau khi thấy nụ cười đó của cô, sự giận dỗi trong mấy ngày nay vì cô giấu chuyện bạn trai đến thăm cũng nhờ đó mà tiêu tan đi hơn nửa. “Yêu nghiệt.” Freya bất giác nói ra từ này với một âm lượng không hề nhỏ, khiến tất cả mọi người đều quay lại nhìn cô. Rồi thuận theo ánh mắt mà hướng về phía cô “búp bê phương Đông” vẫn đang đứng cười kia.

Tất cả mọi người được một phen kinh diễm, bình thường lạnh lùng cao quý, là một băng sơn mỹ nhân, bây giờ cười lên lại phát hiện rằng, so với nụ cười này, vẻ mặt không cảm xúc thanh mà thanh thoát, xinh đẹp mọi khi kia chỉ là hạt cát nhỏ bé.

“Sau này, ai mà cưới được cô gái như Ahri chắc phải tu mười kiếp.” Đây là câu nói được truyền đi khắp trường sau ngày hôm nay. Muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn tính cách có tính cách, muốn học thức có học thức, còn dáng người, khỏi phải nói, cô vẫn chưa dậy thì hết mà đã trở thành một người có ba vòng mà nhiều người phải ao ước rồi.


Thấy tất cả bạn học nhìn mình, cô thong thả hạ khóe môi xuống, trở về bộ dạng khó gần như mọi khi, ngồi xuống chỗ của mình. Vừa đặt mông xuống đến ghế, liền bị Andrea kéo tay, cô dùng lực khá lớn khiến Hàn Tiểu Tịch kêu “A” một tiếng. Cô trừng mắt với Andrea, nhỏ giọng mắng:

“Lý Vân Ca! Cậu hưng phấn quá độ à?”

Andrea bĩu môi: “Đúng rồi đấy, bị mấy con người vô đạo đức như hai người khiến cho hưng phấn đấy, thành bệnh rồi.”

Cô bị chọc cười, nhưng vẫn tỏ ra bình thường, hỏi: “Hai người? Ai nữa?”

Andrea quăng cho cô một ánh mắt đầy khinh bỉ: “Tôi nói này, sau khi bạn trai cậu rời đi cậu sẽ rơi vào trạng thái ngớ ngẩn một thời gian à? Tôi là đang nói cậu và Hạ Thiên Vũ đó.”

Cô “à” một tiếng rồi gật gật đầu, vẻ mặt tán thành nói: “Không ngờ cậu cũng hiểu biết nha, cậu vừa nói đúng sự thật đấy. Thôi, đừng nói mấy chuyện thừa thãi nữa, chuyện chính chuyện chính.”

Andrea trầm ngâm: “Tôi nghĩ Hạ Thiên Vũ sắp bị đe dọa rồi, hôm trước, có một đàn anh khóa trên tuyên bố rằng sẽ theo đuổi cậu đó, hình như là đại công tử của một tập đoàn nào đó khá có tiếng ở trong nước, cũng sang đây du học. Còn nói gì mà quen biết với ba cậu, nên chuyện có được cậu chỉ phụ thuộc vào thời gian mà thôi.”


Nghe Andrea nói xong, cô nhếch mép khinh thường, vẻ mặt hiện rõ hai từ chế giễu. Quen biết với Hàn Lãnh Hải thì có thể làm bạn trai cô? Logic gì vậy? Thật là… đáng ra hôm trước nên công khai nắm tay anh bạn trai đẹp trai ngời ngời của mình quang minh chính đại đi vào trường mới đúng, tựu dưng hiện tại lòi ra thêm một phiền phức nữa, đau đầu, thật sự rất đau đầu.

Nhìn biểu tình trên mặt cô, Andrea nói: “Vì đã hứa với Hạ Thiên Vũ, nên tôi sẽ giúp cậu cắt đi nợ đào hoa này. Có muốn nói cho cậu ta không?”

“Không cần đâu, tự tôi sẽ giẫm nát cái loại hoa đào thối này. Đừng để mấy chuyện lặt vặt này quấy nhiễu anh ấy.” Cô lắc đầu cự tuyệt. Lòng thầm nghĩ, chỉ là một người đơn phương theo đuổi thôi, có lẽ rất dễ nản chí ngay mà, không cần phiền toái đến anh.

Thế nhưng, cô đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi!

Tan học, đi cùng Freya và Andrea về nhà, cô định mời hai người họ một bữa cơm. Vừa đi vừa giải thích về chuyện Hạ Thiên Vũ với Freya, hứa rằng lần tới sẽ chính thức giới thiệu cho cô biết. Thế nhưng, giữa đường lại nhảy ra một người khác.


“Ahri – Hàn Tiểu Tịch?”

Cô vẫn đang mải nói chuyện điện thoại, không để ý đến phía trước, mắt nhìn chăm chăm đồng hồ trên cổ tay, thấy có người đứng chắn đường mình, liền đi vòng ra, sải bước nhanh hơn.

Hành động “I don’t care mọi chuyện xung quanh” này của cô không khỏi khiến Andrea và Freya phụt cười, nhất là cái người kia lại chính là đàn anh tuyên bố theo đuổi cô nữa chứ. Nhưng mà cả hai người này đều theo thuyền Tịch – Vũ mất rồi.

Khi đi ngang qua chỗ đàn anh kia, cô đang nói: “Mới xa nhau có hai ngày, mà em lại nhớ anh rồi.” Đúng là không che giấu màn ân ái, ngay cả người theo đuổi mình cũng không quên phân phát cẩu lương. Điều này lại càng khiến hai cẩu độc thân hóng hớt chuyện kia cười như có bệnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui