Andrea coi như không nhìn thấy cảnh tượng kia, bước đến ho khan vài tiếng. Hàn Tiểu Tịch nhìn thấy cô ấy, khẽ nhéo vào cánh tay của anh đang đặt ở eo cô, rồi tươi cười nói:
“Đến rồi sao? Ngồi đi.”
Andrea ngồi ở chiếc ghế phía đối diện, ánh mắt hết nhìn cô rồi lại nhìn anh, đặc biệt khi nhìn anh, trong mắt cô như hiện lên tia gì đó khá phức tạp.
Anh sau khi đưa miếng bánh vào miệng cô, nhìn cô ăn ngon lành rồi mới từ từ ngẩng mặt lên. Đúng lúc ánh mắt anh giao với Andrea, anh thoáng bất ngờ, nhưng rồi liền thu nhanh tầm mắt, hướng về phía cô, như đang suy nghĩ gì đó.
Không ai nói gì, bầu không khí hơi ngượng ngùng, đúng lúc cô định lên tiếng, thì giọng nói chứa đầy sự bất ngờ của Andrea vang lên:
“Hạ Thiên Vũ, là cậu đúng không?”
Anh nhìn cô ấy, vẻ mặt bình thản:
“Tam tiểu thư Lý gia, Lý Vân Ca?”
Andrea cười lớn:
“Ahri chính là người bạn gái trong mộng khi còn nhỏ mà cậu hay nhắc đến với anh trai tôi đấy sao?”
Anh gật đầu:
“Ừm, không sai.”
Hàn Tiểu Tịch ngu người một lúc, một lúc sau, đầu óc mới load được một chút, liền quay sang hỏi anh:
“Anh quen Andrea sao? Còn biết cả tên Trung của cậu ấy?”
Anh nhìn cô, dịu dàng đưa miếng bánh đến bên miệng cô, thấy cô không phản ứng, anh liền nói:
“Ăn miếng bánh này, rồi anh sẽ nói cho em nghe.”
Cô theo phản xạ muốn thỏa mãn sự hiếu kỳ, liền há miệng đón lấy miếng bánh ngọt kia. Anh nhìn cô, khóe miệng hơi nâng lên, trầm giọng nói:
“Mẹ anh là bạn thân của Lý phu nhân, nên từ nhỏ hay đến Lý gia chơi, nhị thiếu gia nhà họ Lý hơn anh 3 tuổi, lại là con trai nên khi anh đến đó, cũng chỉ có thể chơi cùng với cậu ấy. dần dần cũng coi như là thân thiết hơn, nhưng sau này mẹ anh bận nhiều việc, cũng không có thời gian rảnh nên cũng ít qua đó hơn. Mấy lần cũng tình cờ gặp được tam tiểu thư.”
Cô nghe anh nói xong, buông một câu:
“Thế giới này nhỏ bé thật.”
Andrea ngồi bên kia, thưởng thức cốc cacao nóng trong tay rồi nói:
“Ahri, tôi cũng không ngờ người bạn trai mà cậu cứ tỏ ra thần thần bí bí đó lại chính là Hạ thiếu gia đó, tôi nói cậu nghe, khi còn nhỏ, tôi thường đi theo anh trai tôi, một lần đúng lúc Elias đến thế là tôi lén đi nghe trộm cuộc trò chuyện của hai người họ. Ừm, xem nào khi đấy hình như chúng ta mới có 15 tuổi, thế mà đã biết yêu đương rồi, chậc chậc, nhìn không ra nha.”
Hạ Thiên Vũ như không nghe thấy mấy câu nói kia của Andrea, khách sáo hỏi:
“Lý Vân Nam dạo này khỏe chứ? Lâu rồi tôi cũng chưa gặp anh ấy.”
“Cũng bình thường, chỉ hay than trời than đất là làm việc khó khăn thôi, nhưng có điều, có điểm không bằng cậu, anh ấy vẫn độc thân. Tôi nói thật, trước đây mà không biết Ahri đã có bạn trai, tôi còn định giới thiệu cho anh ấy cơ. Thật tiếc quá…”
Hàn Tiểu Tịch không hiểu hôm nay Andrea có uống nhầm thuốc không nữa, nói nhiều hơn ngày thường rất nhiều. Cô chỉ ngồi bên cạnh, lẳng lặng ăn bánh, uống trà, nghe hai người nói chuyện khi còn nhỏ. Thực ra, anh sống cách cô vài căn nhà thôi, lại còn là từ nhỏ nữa nên cũng không hứng thú lắm về đề tài này.
Mà cô cũng không phải người hay suy nghĩ lung tung, Andrea là bạn cô, anh là bạn trai cô, cô đương nhiên là yên tâm rồi. Ngồi trò chuyện gần một tiếng đồng hồ, đa số đều là Andrea nói, còn anh thỉnh thoảng đáp lại một vài câu, rồi quay sang bón bánh cho cô.
Thấy thời gian cũng không còn sớm, Andrea liền tạm biệt hai người họ rồi ra về. Trước khi về vẫn còn cảm thán: “Ahri, lần sau có show ân ái cũng đừng ở những nới công cộng như thế này nhé. Đừng hành hạ những con người tôn thờ cuộc sống tự do như chúng tôi.”
Cô nói:
“Vậy thì mau chấp nhận tình cảm của ai đó đi, độc thân gì chứ? Tôi sẽ chống mắt lên xem cậu độc thân được bao lâu. Đừng như Freya, được một, hai, ba… bảy ngày. Đúng là một tuần lễ sau cái lần mà thề sống thề chết là không yêu đương gì nữa ấy, liền được tên gì gì đó tỏ tình, và kết quả là vứt luôn cái chủ nghĩa độc thân ra sau đầu luôn rồi. Chậc chậc, Lý Vân Ca, tôi lo lắng cho cậu quá.”
Andrea nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ:
“Hừ, Lý Vân Ca tôi nói được làm được.”
Nói xong quay người đi luôn. Cô thầm thở dài trong lòng, Phoenix à, công cuộc theo đuổi bạn gái còn gian nan lắm.
Cô quay sang nói với anh:
“Anh thấy không, hình như việc theo đuổi em của anh tiến hành rất thuận lợi thì phải nhỉ? Haiz, nhỡ sau này anh thấy dễ chiếm được quá rồi sẽ đá em không?”
Anh nhìn cô, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc:
“Anh đã hao phí tâm tư 15 năm trong cuộc đời của mình để theo đuổi em rồi, em còn muốn anh phải chịu đựng cảnh ngày đêm nghĩ cách theo đuổi em bao nhiêu năm nữa đây. Hơn nữa, không chỉ 15 năm, quãng thời gian còn lại của anh cũng đều dành hết cho em mà thôi.”
Anh bất ngờ nói mấy lời ngọt ngào như vậy, lại cộng thêm khuôn mặt đẹp trai kia sao cô có thể chống cự lại đây, cô ôm cổ anh, đặt lên môi anh một nụ hôn. Sau đó, anh ôm cô vào lòng, cô trong ngực anh nhẹ nhàng nói:
“Em cũng vậy, sao em nỡ để người mình thích đợi lâu hơn nữa được chứ. Em không đành lòng đâu!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...