Cô trừng mắt với anh:
“Em lạnh nhạt với anh lúc nào? Do anh làm loạn đấy chứ.”
Anh không nói gì, mắt hướng về phía đồng hồ, rồi nắm tay cô nói:
“Hơn 9 giờ rồi, đi ngủ thôi, hôm nay em đã mệt cả ngày rồi.”
Cô thấy anh nói cũng đúng, gấp sách lại, đặt ngay ngắn lên giá sách, nhưng rồi chợt nhận ra: Căn nhà nhỏ này chỉ có một phòng ngủ, làm sao bây giờ?”
Trong lúc cô đang đau đầu vì không biết phải làm như thế nào, thì đầu óc đen tối của anh lại trỗi dậy, anh dùng vẻ mặt đầy thành thật nói:
“Hay là ngủ chung đi, dù sao chúng ta cũng từng ngủ rồi.”
Cô phản đối ngay:
“Không được.”
Anh hỏi:
“Tại sao?”
Cô ngập ngừng, nhưng vẫn nói thật:
“Ừm thì tại… em sợ không kiềm chế được.”
Anh cười ra tiếng, nói với cô:
“Anh còn không sợ chuyện đó mà em lại sợ sao?”
Cô thành thật gật đầu, sau đó chạy nhanh vào trong phòng, ôm chăn gối ra, ném chúng vào người anh, nói một cách nhanh nhất có thể:
“Anh ngủ tạm ngoài này nhé, em đi ngủ đây. Anh ngủ ngon.”
Anh ngây người, đến khi cánh cửa phòng cô đóng lại, tạo ra tiếng động, anh mới nhận ra, khóe miệng khẽ cong lên, nhẹ nhàng nói:
“Darling, ngủ ngon.”
Cô sau khi đóng cửa phòng, lại nhảy lên giường, chui vào trong chăn, miệng nói:
“May quá, không bị sắc đẹp mê hoặc, may quá, may quá. Ngủ thôi.”
Nói xong cuộn người lại, vui vẻ nhắm mắt lại. Từ từ chìm vào giấc ngủ. Cô đang ngủ ngon lành, lại không biết được có người đang mất ngủ. Không biết là do ngủ ở sofa nên khó chịu, hay do tác động nào khác, mà anh lại không thể nào ngủ được, thỉnh thoảng lại cựa mình. Cố nhắm mắt lại, nhưng vẫn không sao ngủ được.
Nhưng biết cô đã ngủ ngon, anh cũng không làm phiền, quyết định ngồi vào bàn làm việc, nghiên cứu lại mấy tài liệu. Dù là nghỉ đông nhưng anh vì muốn hoàn thành việc học trước thời hạn nên luôn dốc hết sức học tập.
Anh đang lên kế hoạch, sau khi tốt nghiệp, anh sẽ mở một công ty nhỏ rồi dần dần phát triển. Vì vậy, anh vẫn luôn vừa học trên lớp, vừa tham khảo các kiến thức kinh doanh bên ngoài.
Thức trắng cả một đêm, nhưng tinh thần của anh vẫn rất tốt. Hơn 6 giờ sáng, anh liền đánh thức cô, cũng không hẳn là đánh thức, chỉ là làm bữa sáng, để hương thơm của thức ăn bay vào trong phòng cô, rồi, cô sẽ tự dậy thôi.
Mái tóc rối, bộ quần áo ngủ rộng thùng thình, ánh mắt cô vẫn còn lơ mơ, ngơ ngác bước ra khỏi phòng ngủ. Anh nhìn cô, không nhịn được khi mà chứng kiến vẻ dễ thương này của cô, liền bước đến bên cô, cúi người xuống, hôn nhẹ lên môi cô. Rồi gục đầu vào hõm vai cô, nói nhỏ:
“Đi rửa mặt, rồi ra ăn sáng.”
Sau đó quay người vào bếp, tiếp tục công việc. Còn cô thì ngoan ngoãn nghe lời anh, đi làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo, rồi ra phòng bếp ăn sáng. Lúc này thấy nụ cười trên môi anh, cô mới phản ứng lại hành động ban nãy của anh. Cô đỏ mặt, trừng mắt với anh rồi nói:
“Anh lợi dụng lúc em không đề phòng mà ăn đậu hũ của em. Được lắm.”
Anh nhìn cô, mỉm cười gian trá nói:
“Vậy anh cho em ăn đậu hũ lại.”
Chỉ nghĩ cô sẽ ngại ngùng mà không làm, nhưng lại không ngờ được, cô đứng dậy, bước đến chỗ anh, ngồi lên đùi anh, tiếp đó, dùng đôi môi ấm áp của mình áp lên môi anh.
Anh ngạc nhiên, nhưng cũng phản ứng lại, phối hợp với cô khiến nụ hôn thêm sâu. Nguyên ăn sáng thôi mà cũng mất hai tiếng đồng hồ, hai người mới tay trong tay bước ra khỏi cửa để đi dạo.
Ngoài trời tuyết đã rơi, trước khi ra ngoài, anh còn cố tình khoác một chiếc khăn len lên cho cô, xác định cô sẽ không bị lạnh, anh mới yên tâm cùng cô đi.
Anh cầm lấy bàn tay cô để trong túi áo khoác của mình, cô thân thể thiên về hàn nên về mùa đông, cơ thể rất dễ bị lạnh. Anh biết rõ điều này, nên bàn tay ấm áp của anh như đang truyền nhiệt lượng sang cho cô.
Đi một lúc lâu, hai người đều thu hút khá nhiều sự chú ý, cũng không tính là quá nổi bật, nhưng họ đi đến đâu, những người khác đều sẽ ngoảnh lại, nhìn họ một lần nữa.
Ngồi trong một quán café, anh gọi hai hồng trà, vì anh và cô đều thích nó. Đang nói chuyện vui vẻ thì cô có điện thoại. Là của Andrea. Cô không ngại vì đang có anh ở đây, bắt máy luôn:
“Có chuyện gì không?”
Andrea chán nản đáp:
“Tôi buồn chán quá, gặp nhau đi. Ở đây một mình buồn bực chết mất.”
Cô mỉm cười, nhìn anh rồi nói:
“Hôm nay có lẽ không được rồi.”
Andrea sửng sốt:
“Sao vậy? Cậu đang ở đâu? Làm gì?”
Cô nhẹ nhàng nói:
“Hẹn hò. Sao muốn đến không?”
Andrea dè dặt nói:
“Cậu bỏ bạn trai bên kia rồi sao? Hẹn hò với người khác rồi à?”
Cô ghét bỏ nói:
“Vớ vẩn, là anh ấy.”
Andrea như nhảy cẫng lên, nói với cô:
“Gửi địa chỉ chỗ cậu đang ở cho tôi, tôi muốn đến đó, tôi muốn chiêm ngưỡng dung nhan của người bạn trai trong truyền thuyết của cậu. Nhanh lên nhanh lên.”
Cô để điện thoại ra xa một chút, nếu để gần chắc cô sẽ bị thủng màng nhĩ luôn rồi. Cô từ nãy đến giờ vẫn không rời mắt khỏi anh, hỏi:
“Bạn em muốn gặp anh, là Andrea ấy, cô gái người Hoa cá tính mà em đã kể cho anh nghe đó. Anh có muốn gặp không?”
Anh ngẫm nghĩ, đây cũng được coi là ra mắt bạn bè đi, mấy ngày nữa anh cũng phải trở về Mĩ, sẽ phải nhờ người khác chăm sóc cô, vì vậy nói:
“Cũng được, anh cũng muốn gặp bạn em.”
Cô nhoẻn miệng cười đáp:
“Vâng.”
Sau đó nói địa chỉ quán café cho Andrea. Chưa đầy 15 phút sau, cô ấy đã có mặt ở đó, nhưng lại đập vào mắt là cảnh anh và cô đang ôm nhau trò chuyện vui vẻ, Andrea thầm thở dài trong lòng: cẩu lương tránh xa ra một chút đi, đừng hành hạ cẩu độc thân như mị nữa!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...