Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Hàn Tiểu Tịch nằm viện cũng thật buồn chán, ngày thứ hai, cô nói với Hạ Thiên Vũ đưa cô sang phòng bệnh của Hàn Đồng Tư. Nhưng còn chưa kịp xuống giường, thì lại có người khác tới thăm bệnh. Mà người này, lại chính là Ngụy Lạc Tư.

Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu vào phòng bệnh, dịu dàng rơi lên mái tóc đen mượt của cô. Dù sao cũng đang có bệnh, lại còn mang thai nữa, gương mặt cô hơi trắng, không có sắc hồng.

Ngụy Lạc Tư mang theo một bó hoa lavender, ngay lập tức, trong phòng liền ngập tràn hương hoa thơm ngát ngọt ngào.

Hàn Tiểu Tịch nhìn thấy cô ấy, cũng ngồi dậy, mỉm cười nhẹ nhàng, giọng nói êm tai như tiếng đàn violin, thân thiết nói:

“Lạc Tư, đến đây ngồi đi, đừng đứng ở đó nữa.”

Hạ Thiên Vũ cũng biết ý, anh đứng dậy, rời khỏi phòng, nhường lại không gian cho hai chị em cô.

Ngụy Lạc Tư không dám nhìn thẳng vào mắt cô, chỉ len lén liếc qua, giống như một đứa trẻ phạm lỗi, đang sợ bị trách mắng.

Nhưng Hàn Tiểu Tịch sao có thể không hiểu được suy nghĩ của Ngụy Lạc Tư lúc này chứ? Cô cười cười, mở miệng trước:


“Lạc Tư, sao em biết chị thích hoa oải hương?”

Ngụy Lạc Tư cúi thấp mặt, nhìn mũi chân của mình, nhỏ giọng trả lời:

“Lần nào gặp chị, em cũng ngửi thấy mùi hoa này, còn cả quần áo chị mặc cũng thường có màu tím, trong túi của chị lúc nào cũng có mấy nhánh hoa, nên em đoán là chị thích.”

Ừm, khả năng quan sát không tệ, đúng là em gái mình.

“Lạc Tư, chị là chị gái của em, nên không cần phải dè chừng như vậy đâu, chúng ta là người một nhà mà.”

Thật hiếm khi Hàn Tiểu Tịch có giọng điệu mềm mỏng, thanh âm dịu dàng với người khác ngoại trừ Hạ Thiên Vũ như này. Cô dịu giọng nói, như đang trấn an đứa trẻ nhỏ.

Ngụy Lạc Tư nghe cô nói xong, ngẩng đầu lên, lại bắt gặp ánh mắt hiền dịu của Hàn tiểu Tịch, cô ấy lại chột dạ cúi xuống, lí nhí giải thích:

“Chị Tiểu Tịch, thực ra em cũng không biết chuyện này, em thật sự không biết. Cho tới khi anh rể đến nói em có thể cứu một người được không, em lưỡng lự đồng ý, sau đó anh ấy nói về thân phận thật của em. Lúc đó em vẫn không tin, trở về hỏi mẹ, khi được mẹ khẳng định lại, em mới tin đây là thật. Nhưng em cam đoan với chị, trước đây em gặp chị là thật lòng muốn kết giao bạn bè với chị, ngoài ra không còn một ý nghĩ quá phận nào khác. Chị tin em đi mà.”

Thì ra là lo lắng chuyện này. Hàn Tiểu Tịch cười khổ trong lòng. Cô đương nhiên tin Ngụy Lạc Tư nói thật, bởi vì nghe Hạ Thiên Vũ kể lại, khi nói cho cô ấy biết chuyện này, biểu cảm trên mặt cô ấy rất chân thật, không một chút gian dối.

“Em yên tâm, chị tin em mà. Chị còn tưởng em không muốn nhận người chị như chị.”

Ngụy lạc Tư vội vàng lắc đầu, luôn miệng phủ định:

“Không, không, không, em không có ý đó. Chị biết ngay lần đầu gặp mặt em đã thích chị mà, biết chị là chị gái của em, em còn mừng không kịp nữa. Nhưng mà...”

Hàn Tiểu Tịch nhíu mày, hỏi:

“Nhưng mà sao?”


Ngụy Lạc Tư hít một hơi sâu, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô.

“Nhưng mẹ em là tình nhân của ba, nói theo cách bây giờ, chính là tiểu tam phá hoại hạnh phúc gia đình người khác. Em lại là con gái riêng của ba, như vậy chị vẫn sẽ chấp nhận em sao? Đến em còn không thể nghe lọt tai được câu chuyện này. Chị Tiểu Tịch, em thay mặt mẹ em, xin lỗi chị cùng Hàn phu nhân, em rất xin lỗi hai người.”

Hàn Tiểu Tịch đưa mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, nắng chiếu lên mọi nơi, cơn gió nhẹ nhàng thoáng qua, một chiếc lá theo gió cuốn đi mất. Cô thu tầm mắt, lại mỉm cười:

“Lạc Tư, nói chị không để tâm, thật sự không đúng. Nhưng nói chị để tâm đến chuyện này, cũng vẫn sai. Thế nhưng người phá hoại gia đình chị đâu phải em, mà là mẹ em. Chị có thể không chấp nhận được một người như mẹ em làm mẹ kế của chị, nhưng chị không có quyền không thừa nhận em là con gái ruột của ba, cũng như sự thật, chúng ta chung một nửa huyết thống. Dù sao, em cũng không làm sai chuyện gì cả. Có trách, hãy trách những người tạo ra tình huống ngu ngốc như ngày hôm nay. Còn chị, bây giờ chị chỉ biết em và Tư Tư là em gái của chị, mà là em gái của chị, chị sẽ bảo vệ, yêu thương các em.”

Đúng vậy, hai người họ đều không có tội gì hết. Nếu không do ba mẹ mình phạm sai lầm thì làm sao có sự ngượng ngập, đau khổ như ngày hôm nay?

Cô chỉ cần biết, đây là em gái ruột của cô, cô phải hết sức bảo vệ bọn họ.

“Chị Tiểu Tịch, chị là người chị gái tốt nhất trên đời này.”

Ngụy Lạc Tư lao đến, ôm chầm lấy cô, khóc nức nở.

Hạ Thiên Vũ đứng bên ngoài, nhìn thấy cảnh này, liền mở cửa nhanh chân bước vào, lôi tay chân của Ngụy Lạc Tư khỏi cô vợ nhỏ của mình, hơi nhíu mày, nói:

“Đây là vợ của anh, em không được động vào.”


Ngụy Lạc Tư vứt một ánh mắt khinh bỉ cho Hạ Thiên Vũ, nói:

“Nhưng em là em vợ của anh.”

“Em vợ cũng không được phép. Hơn nữa...”

Dừng một chút, anh đặt tay lên cái bụng vẫn còn bằng phẳng của cô, nói tiếp:

“Ở đây đang có bảo bối nhỏ của anh, lỡ em ôm mạnh quá, làm đau nó thì sao?”

Ngụy Lạc Tư kinh ngạc nhìn Hàn Tiểu Tịch đang cười ngọt ngào, lắm bắp hỏi:

“Chị... chị... chị... em sắp được bế cháu rồi sao?”

Hàn tiểu Tịch gật đầu, vẻ hạnh phúc tràn ra khóe mắt, nụ cười vốn đã rất xinh đẹp nay càng có thêm vẻ gì đó cuốn hút hơn, kinh diễm hơn rất nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui