Chu Bạch Liên ngồi ở một góc tường, ánh mắt sâu xa chứng kiến một màn đang xảy ra trước mắt, khuôn mặt bình thản đến kỳ lạ.
Dáng vẻ hàn Đồng Tư chật vật nằm dưới sàn nhà, khuôn mặt đã sưng lên đến mức không nhìn ra được vẻ xinh đẹp vốn có. Xung quanh chỗ cô nằm là những vệt máu lướn nhỏ khác nhau.
Hàn Lãnh Hải một tay cầm chiếc thắt lưng bằng da, quật thật mạnh xuống thân thể nhỏ bé phía dưới. Một tay nắm chặt mái tóc dài của Hàn Đồng Tư.
Trên khuôn mặt dữ tợn không có lấy một chút lưu tình, một chút tình cảm. Ánh mắt vô hồn, trống rỗng, dường như chính bản thân ông ta cũng không biết mình đang làm gì, đừng nói là làm chủ suy nghĩ.
Hàn Đồng Tư cắn chặt môi dưới, cố gắng để không phát ra tiếng kêu đau đớn, tiếng khóc bi thương. Cô hướng mắt về phía Chu Bạch Liên, như đang muốn xác thực một điều gì đó. Thấy khuôn mặt không mảy may cảm xúc gì của bà ta, cô mỉm cười, một nụ cười chua chát, sau đó lớn tiếng cười. Tiếng cười vang vọng trong căn nhà vốn chỉ tồn tại duy nhất tiếng thắt lưng đập mạnh xuống.
Thì ra tất cả đều là giả dối, cho đến cuối cùng, người bị lợi dụng, đâu chỉ có mình Hàn Tiểu Tịch? Cho đến cuối cùng, người bị tổn thường đâu chỉ có mình Hàn Tiểu Tịch? Cho đến cuối cùng, nhưng thứ xung quanh Hàn Đồng Tư cô đều chỉ là lừa dối!
Điệu cười của Hàn Đồng Tư đột nhiên vang lên trong phòng, khiến cho khuôn mặt bình thản của Chu Bạch Liên bỗng đổi sắc, biểu cảm lo lắng, sợ hãi, chột dạ xuất hiện thoáng qua trên gương mặt bảo dưỡng rất tốt của bà ta.
Tiếng cười của Hàn Đồng Tư khiến cho Hàn lãnh hải càng đánh càng hưng phấn, mỗi roi quất xuống lại thêm một lực mạnh, làn da trắng hồng, mịn màng của cô lúc này không còn nhfin rõ, bởi vì toàn là một màu đỏ tươi của máu.
Trong căn phòng, thoang thoảng mùi máu tươi.
Cánh cửa bật mở, nhìn rõ chuyện đang xảy ra ở bên trong, Hàn Tiểu Tịch nhíu chặt đôi lông mày, gương mặt xinh đẹp tái mét, vội vàng lao vào phòng, giữ lấy tay Hàn Lãnh Hải, đồng thời cũng hét lên:
“Hàn Lãnh Hải! Ông điên rồi sao? Đây là con gái của ông! Đứa con gái ông yêu thương hơn cả tôi! Đứa con gái mà ông sẵn lòng vứt bỏ tôi! Dừng tay lại!”
Sức lực của Hàn Tiểu Tịch bình thường cũng rất mạnh, nhưng hôm nay Hàn Lãnh Hải như uống thuốc kích thích, cho dù có thêm mười Hàn Tiểu Tịch cũng chưa chắc đã giữ được.
Rất nhanh, cơ thể nhỏ bé của cô liền bị quăng xuống đất, đầu cô đạp vào tay cạnh bàn uống nước. Máu chảy ra, cơn đau buốt kéo đến, nhưng cô biết, so với mình, những gì Hàn Đồng Tư đang phải chịu đựng còn gấp trăm, gấp nghìn lần.
Cắn răng cố nhịn đau, Hàn Tiểu Tịch đứng dậy, nắm chặt tay phải thành quyền, thả lòng cơ thể, nhắm vào vị trí thái dương của Hàn Lãnh Hải, dùng hết sức lực, một đòn hạ xuống.
Cơ thể Hàn Lãnh Hải sau cú đấm đó của Hàn Tiểu Tịch liền đổ sầm xuống đất, cũng theo đó là tiếng hét thất thanh đầy kinh sợ của Chu Bạch Liên. Một màn trước mắt này khiến bà ta hoảng sợ mà ngất đi.
Hàn Đồng Tư nửa sống nửa chết nằm dưới đất, cách chỗ cô không xa. Mái tóc dài bết máu che kín hơn nửa khuôn mặt, Hàn Tiểu Tịch không biết, cô ấy còn sống nữa không.
Lấy chiếc điện thoại trong túi ra, Hàn Tiểu Tịch vội bấm số của Hạ Thiên Vũ, máy được kết nối, không quá tới ba giây liền có người bắt máy, vẫn là giọng nói nhẹ nhàng, trầm thấp quen thuộc.
“Darling?”
“Thiên Vũ, đến nhà họ Hàn ngay bây giờ đi, em… em đánh ngất Hàn Lãnh Hải rồi, Hàn Đồng Tư bị ông ta đánh dở sống dở chết, còn Chu bạch liên hoảng sợ quá độ… cũng ngất luôn rồi… Em, em đau đầu quá… A… anh… em đau đầu… a…”
Điện thoại trên tay cô rơi xuống đất, Hàn Tiểu Tịch ôm đầu, ánh mắt vô hồn, đầu óc trống rỗng. Cơn đau này đã lâu rồi không xuất hiện, là do lâu rồi cô mới nhìn thấy máu sao? Đau đớn truyền khắp thân thể, cô chỉ biết cắn chặt răng để kiềm chế cơn buồn nôn đang dâng lên đến cổ họng.
Cô phải đợi Hạ Thiên Vũ tới, anh sắp tới rồi, sắp tới rồi…
Trước mắt dần bao trùm bởi màn đêm, màu đen quen thuộc một thời, ý thức dần mất đi, trước khi nhắm mắt lại, cô nghe thấy tiếng nói yếu ớt của Hàn Đồng Tư:
“Chị… Tiểu Tịch, em… xin lỗi chị!”
Dường như cô còn cảm nhận được sự ấm áp của Hạ Thiên Vũ, còn cả hơi thở quen thuộc đó nữa…
Nhưng cô mệt quá rồi!
***
Mấy giờ rồi nhỉ? Mình đang ở đâu đấy? Ai da nắng chói mắt quá!
Hàn Tiểu Tịch mở mắt ra, cảm giác toàn thân rã rời, đầu đau như búa bổ, nhưng may mắn là không còn buôn nôn nữa rồi.
May quá, vẫn còn sống! Đây là ý nghĩ thứ nhất sau khi cô hoàn toàn tỉnh táo.
“Thiên Vũ…”
Cô cất giọng gọi anh, lúc này mới thấy cổ họng đắng chát. Nhìn bóng lưng đang dựa vào cửa phòng kia, cô biết chắc đấy là ông xã nhà mình, bởi vì chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt kia là tự tay cô chọn cho anh. Hôm đó chọn màu này là để trả thù cái lần anh bắt cô mặc bộ đồ toàn lông từ đầu tới chân! Hừ, cho dẹo chết anh!
Cửa phòng mở ra, vẻ mặt Hạ Thiên Vũ hớn hớn hở hở nhìn cô, điều này khiến cô cảm thấy khó hiểu, nhiều hơn nữa là kỳ lạ. Bởi vì khuôn mặt kia nhìn rất… vô lại, một biểu cảm chưa từng xuất hiện trên mặt chồng cô.
“Darling, cảm ơn em!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...