Hôm sau là thứ 7, cô không phải tới trường, hơn nữa, đêm qua còn cùng Hạ Thiên Vũ lăn giường không biết đến mấy giờ sáng mới dừng lại. Toàn thân cô lúc này đau nhức rã rời, hai chân vẫn còn cảm giác run rẩy. Ngước mắt lên, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh ngay sát gần, cô không nhịn được mà hôn lên má anh một cái.
“Sáng sớm ra đã muốn?”
Hạ Thiên Vũ vừa mới tỉnh, liền bắt gặp cô hôn trộm mình, trong lòng ngọt ngào nhưng cũng không quên trêu chọc cô. Hàn Tiểu Tịch nghe anh nói như vậy, nơi nào đó bỗng dưng xuất hiện phản ứng sinh lý, nhưng ngay lập tức mở miệng từ chối:
“Không, không phải, không muốn.”
Nhìn khuôn mặt trắng trằng mềm mềm của cô, anh không kìm lòng được mà cọ cọ chiếc cằm đã lúc phún râu của mình lên chiếc bánh bao mềm mịn đó, chọc cho cô cười tít mắt.
“Dây đi, lát nữa em phải đến Hàn gia.”
Sau một hồi trêu đùa trên giường, cơn ngái ngủ cũng đã qua đi, Hàn Tiểu Tịch ngồi dậy, lấy tạm chiếc váy ngủ bị vứt xuống đất từ đêm qua mặc lên người, sau đó đi chân trần vào phòng vệ sinh. Hạ Thiên Vũ thấy cô không đi dép, cũng rời giường, cầm theo đôi dép màu hồng nhạt vào phòng tắm.
“Đi dép vào.”
Nói thế, nhưng chính anh lại cúi xuống, luồn dép vào chân cô. Sau đó lấy bàn chải, cùng cô đánh răng, rửa mặt. Hàn Tiểu Tịch nhìn đôi nam nữ trong gương, khóe miệng khẽ cong lên, sự ngọt ngào cùng hạnh phúc như từng cơn sóng, mạnh mẽ đạp vào lòng cô.
“Dì Lâm, con phải trở về Hàn gia vài ngày, Thiên Vũ nhờ dì chăm sóc nhé?”
Thay quần áo gọn gàng, anh cùng cô ra phòng ăn, giải quyết bữa sáng muộn. Hàn Tiểu Tịch hướng phía dì Lâm ở đối diện, cất giọng nhẹ nhàng.
“Được, được, Tiểu Tịch, con cứ yên tâm đi, dì sẽ chăm sóc cho Thiên Vũ.”
Lát nữa Hạ Thiên Vũ còn một cuộc họp, chính vì vậy mà không thể đưa cô tới Hàn gia. Đành phải để cho trợ lý Lạc hộ tống cô đến đó. Lúc ở trước cổng nhà, Hạ Thiên Vũ còn lôi kéo tay cô, vẻ mặt như trẻ con không muốn xa mẹ, biểu tình này khiến cô dở khóc dở cười. Đành phải ôm lấy anh, dỗ ngọt một chút:
“Sao thế, em chỉ đi khoảng một tuần hoặc nửa tháng thôi, ngày nào em cũng sẽ gọi điện thoại cho anh mà. Ngoan ngoãn ở nhà đợi em về.”
Nói xong liền hôn nhẹ lên môi anh, sau đó chui luôn vào ghế sau, nói với trợ lý Lạc cho xe chạy đi. Hạ Thiên Vũ ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn theo bóng xe đang xa dần, vẻ mặt cực kỳ mất mát.
- --------
Sau khi đưa Hàn Tiểu Tịch tới Hàn gia, Lạc Minh quay trở về công ty, đi một mạch lên phòng làm việc của Hạ Thiên Vũ. Gõ cửa, tiến vào trong, cậu nghiêm túc báo cáo:
“Hạ tổng, phu nhân đã tới Hàn gia rồi.”
Thấy Hạ Thiên Vũ không nói gì, Lạc Minh cũng ít khi lại nhiều lời như hôm nay, bày ra bộ mặt như phát hiện ra điều mới mẻ, cậu nói:
“Hạ tổng, thật không ngờ hai vợ chồng ngài có nhà gần nhau như vậy đó, chỉ là bây giờ ngài cũng chẳng còn ở đó nữa.”
Vẻ mặt thâm trầm của Hạ Thiên Vũ như vừa được khai sáng, anh đứng dậy, vỗ vỗ lên bả vai của Lạc Minh, sau đó cười nói:
“Trở về chuẩn bị đồ cho tôi, từ hôm nay dọn về nhà chính của Hạ gia.”
=========
Hàn Tiểu Tịch nhấn chuông cửa, hai phút sau mới có người chạy ra mở cửa. Người này có lẽ là giúp việc, tuổi tác cũng xấp xỉ dì Lâm. Người phụ nữa thấy một cô gái xinh đẹp, tay lại kéo thêm chiếc vali không khỏi tò mò:
“Xin hỏi vị tiểu thư này tìm ai?”
Hàn Tiểu Tịch nhàn nhạt đáp lại:
“Tôi là con gái của chủ nhân ngôi nhà này.”
Một câu nói thành công khiến người giúp việc đơ người, nhưng bà ấy cũng không nghĩ gì thêm, lập tức mở cửa mời cô vào, trong lòng cũng tràn đầy nghi hoặc. Sau đó, lên phòng gọi Chu Bạch Liên xuống lầu.
“Thì ra là Tiểu Tịch, con đến rồi sao?”
Hàn Tiểu Tịch nhếch mép khinh bỉ:
“Hàn phu nhân.”
Người giúp việc ban nãy bị bà ta kêu xuống phía sau. Trong phòng khách rộng lớn này, chỉ còn lại hai người. Bầu không khí ngột ngạt đến mức kể cả người bình thường cũng cảm thấy có mùi thuốc súng quanh đây.
Hàn Tiểu Tịch không định ngồi đây tán gẫu với Chu Bạch Liên, xách vali của mình, đi theo chiếc cầu thang, tìm đến căn phòng với cánh cửa màu trắng quen thuộc.
Đẩy cửa ra, cô liền ho một trận. Bụi, quá bụi, nhưng cũng may, mọi thứ vẫn như cũ, không bị phá bỏ, không bị thay đổi, còn việc bụi bẩn, cô có thể tự xử lý được.
“Tôi tưởng cô chỉ nói cho có, không nghĩ cô sẽ trở về thật, thế nên không cho người dọn dẹp. Đành phải phiền Hàn đại tiểu thư đích thân làm chuyện này rồi.”
Hàn Tiểu Tịch đã bắt tay vào việc lau dọn, lúc này đang dùng khăn ẩm lau lại tủ quần áo, cùng viếc chiếc bàn gỗ nhỏ, bên chân cô là một chậu nước giặt khăn đã có màu. Cô liến mắt nhìn ra tiếng phát ra tiếng nói, lại thấy Chu Bạch Liên ung dung đứng dựa cửa, trong lòng cô dâng lên sự kinh tởm. Cố ý muốn cô tự mình dọn dẹp mới đúng là mục đích của bà ta. Hàn Tiểu Tịch nhúng chiếc khăn xuống chậu nước kia, sau đó nhấc lên, hướng về phía cửa, ném mạnh chiếc khăn về phía người nào đó. Nghe được tiếng kêu hoảng loạn của người nào đó, nhìn thấy dòng nước nâu đen từ chiếc khăn từ trên đỉnh đầu bà ta chảy xuống, cô khẽ nở nụ cười lạnh, giọng nói mỉa mai:
“A, xin lỗi, Hàn phu nhân, tôi không cố ý, tôi chỉ cố tình thôi.”
============
Helu!
Hôm nay có kết quả thi, Phươn buồn quá. Thiếu 0,9 điểm nữa thôi là Phươn gắp giải rồi ahuhu...
À, hôm trước có bạn hỏi facebook của Phươn, hôm nay Phươn cho mọi người link để kiếm trên google nhé.
Đây nè => https://.facebook.com/phuong.mai.31924792
Bạn nào tìm được fb Phươn rồi thì like ảnh, tym ảnh, comment các kiểu cho Phươn nha, à nếu muốn để Phươn chắc chắn hơn thì ib cho Phươn giục Phươn addfr lại nha.
Cuối cùng là => Cầu phiếu...
Dạo này thấy mọi người không chăm bỏ phiếu cho Phươn nhiều như trước nữa rồi, buồn ghê cơ...
Nhưng nói thế thôi, chứ Phươn là Phươn vẫn yêu mọi người lắm nha:3
Muah muah
Love you
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...