Nụ cười trên môi Chu Bạch Liên cứng đờ trong giây lát, gương mặt xinh đẹp của Hàn Đồng Tư cũng hiện cảm xúc phức tạp, vừa là vui mừng lại vừa là rụt rè, lo lắng. Hàn Lãnh Hải nhìn cô, ánh mắt rất rõ ràng, thể hiện sự chán ghét từ tận trong lòng, không hề che giấu một chút nào.
Hàn Tiểu Tịch cũng đã biết trước được rằng ngày cô trở lại, cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ tìm lại được sự ấm áp nào từ ba cô nữa. Mặc dù đã chuẩn bị từ trước, nhưng khi thực sự đối diện với ánh mắt không bằng người dưng kia, lồng ngực cô, nơi trái tim cô chợt nhói lên một cái, cơn đau âm ỉ nháy mắt đã truyền đi khắp thân thể. Nhưng cô biết, lúc này, cô không thể tỏ vẻ yếu đuối trước mặt ba cô nữa rồi, mãi mãi về sau, thứ mà cô có thể cho ông nhìn thấy, sẽ luôn luôn là một Hàn Tiểu Tịch xinh đẹp sắc sảo, mạnh mẽ lại kiên cường, thành công và đặc biệt, cô đang có một cuộc sống vô cùng tốt, vô cùng hạnh phúc.
Hít một hơi sâu, ổn định lại tâm trang đang dậy sóng của mình, nụ cười trên môi đã tắt, cô tiến đến, thong thả ngồi xuống chiếc ghế salon đối diện với Hàn Lãnh Hải.
Chu Bạch Liên lập tức đứng lên, rời khỏi bàn trang điểm, tiến bước về phía cô, khi còn cách hai bước chân, cô rời tầm mắt, chuyển đến khuôn mặt đang tỏ vẻ ngạc nhiên cùng xúc động kia của bà ta. Ánh mắt lạnh đến run người. Bà ta cũng dừng bước, không dám đi thêm dù chỉ một mi – li – mét.
Hàn Đồng Tư thì khác, vứt bỏ vẻ sợ sệt ban nãy, cô ta chạy tới, ngồi xuống bên trái cô, cảm xúc kích động mà ôm chầm lấy cô, nước mắt tuôn rơi, ướt cả một mảng váy của cô. Hàn Tiểu Tịch chán ghét nhìn cô ta, nhưng cũng không đẩy ra, chỉ phì cười rồi cất giọng mỉa mai:
“Hàn đại tiểu thư, cô làm ướt lễ phục của tôi rồi.”
Câu nói nằm ngoài dự đoán của Hàn Đồng Tư. Cô ta nghĩ, vẫn giống như bốn năm trước đây, chắc chắn Hàn Tiểu Tịch sẽ ra tay đánh cô ta, nếu không, cũng sẽ buông lời cay nghiệt. Nhưng không, cô không làm như vậy, sự bình tĩnh, sự khách sáo của Hàn Tiểu Tịch khiến cô ta nhất thời không biết đối phó như thế nào.
Cuối cùng, Hàn Đồng Tư cũng nín khóc, chỉ còn lại tiếng nấc cụt mà thôi. Nhìn khuôn mặt vốn trang điểm xinh đẹp của cô ta, nay bị nước mắt làm nhòe đi chuốt mi, kẻ mắt, ngay cả phấn nền cũng loang loang lổ lổ, cô không kìm được mà phát ra tiếng cười nhẹ trong cổ họng. Đưa cho cô ta một chiếc khăn, Hàn Tiểu Tịch mở miệng, thanh âm tựa như dòng nước nhẹ nhàng chảy:
“Hàn đại tiểu thư, cô lau sạch nước mắt đi. Hơn nữa, tôi khuyên cô, nên đi trang điểm lại, lát nữa phải tiếp khách, cô để khuôn mặt này, chắc chắn sẽ dọa khách khứa về hết.”
Một câu Hàn đại tiểu thư, hai câu Hàn đại tiểu thư, ý tứ chế giễu, mỉa mai trong lời nói của cô đương nhiên không khó để Hàn Lãnh hải nhận ra. Ông ta ho khan hai tiếng, thành công đón nhận ánh mắt của Hàn Tiểu Tịch về phía mình, cũng như là giải vây cho Hàn Đồng Tư khỏi sự ngượng ngùng kia. Cô đương nhiên hiểu, khẽ nhếch môi rồi nói:
“Hàn tổng, à... ba, con chỉ có ý tốt nhắc nhở Hàn đại tiểu thư mà thôi, đừng hiểu lầm, con không định khiến cô ta khó xử đâu. Ở đây cũng toàn người trong nhà của cô ta, đâu có ngại ngùng gì.”
Hàn Lãnh Hải như không nghe thấy lời giải thích kia của cô, lạnh giọng hỏi:
“Con đến đây làm gì?”
Gương mặt xinh đẹp của cô thoáng qua tia ngạc nhiên, sau đó lại bày ra giọng điệu đương nhiên để trả lời:
“Ngày trong đại của ba, phận làm con gái như con, không thể không tới, dù không cam lòng, thì cũng vẫn phải uống một ly rượu mừng, chúc cho cuộc hôn nhân của ba... sớm ngày đổ vỡ chứ, đúng không dì Chu.”
“Sớm ngày đổ vỡ?”
Nét mặt Hàn Lãnh Hải sầm xuống, lại liếc qua Chu Bạch Liên đang đứng cắn môi, đôi mắt phiếm hồng, nước mắt như trực trào mà rơi xuống, ông ta nhắc lại lời nói của cô với giọng không thể lạnh hơn. Hàn Tiểu Tịch tỏ vẻ bối rối, sau đó dùng tay vén tóc rồi nói:
“Con xin lỗi. Cái tật nghĩ gì nói nấy lại bộc phát rồi. Ý của con là chúc cho cuộc hôn nhân của ba... trăm năm hòa hợp, hạnh phúc viên mãn.”
Thanh âm cô gần như là trầm xuống, không hề lạnh, ngược lại đem đến một cảm giác chầm chậm, trầm ngâm lại đều đều, cô đặc biệt nhấn mạnh những câu chữ phía sau, nét cười tùy ý ban nãy cũng thu lại, đáy mắt hiện lên vẻ châm chọc.
Hàn Lãnh Hải cảm giác như chính mình sắp tức đến phát bệnh ở đây. Con gái ông ta đây sao? Đứa con gái mà ông ta nuôi lớn đây sao? Vì cớ gì mà lại thay đổi nhiều đến thế? Thật may, thật may vì ông ta còn Hàn Đồng Tư, đứa con gái khiến ông ta nở mày nở mặt, thật may vì người ông ta chọn là Hàn Đồng Tư, không phải đứa nghiệt chủng kia.
“Nếu đã trở về, vậy thì chuyển về nhà ở đi, người nhà họ Hàn không thể nhờ cậy nơi khác.”
Mặc dù không muốn, nhưng suy cho cùng, đứa con gái này vẫn còn có lợi ở một số trường hợp. Nhìn lại nhan sắc của Hàn Tiểu Tịch, ông ta không khỏi nghĩ thầm: “Nếu không phải mày có gương mặt xinh đẹp, thì có quỳ xuống đây cầu xin tao, cũng đừng hòng bước chân vào nhà họ Hàn một lần nào nữa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...