Tiếng điện thoại bất ngờ vang lên, cắt ngang màn ôm hôn nồng nhiệt giữa anh và cô. Anh hơi bất mãn, miễn cưỡng buông người cô ra, rời khỏi môi cô, cầm chiếc điện thoại, tới gần khung cửa sổ rồi bắt máy.
Vài ánh nắng nhè nhẹ xuyên qua lớp kính mỏng chiếu lên khuôn mặt anh. Thời gian trôi qua, càng khiến cho những đường nét trên mặt anh thêm phần trưởng thành, cuốn hút hơn xưa. Đâu còn cái nét ngây ngô, non nớt trước đây nữa.
Có lẽ thời gian qua đi, mọi thứ đều sẽ thay đổi, duy chỉ riêng ánh mắt của anh nhìn cô vẫn như xưa, đầy ắp sự ấm áp, yêu chiều, dịu dàng.
Kết thúc cuộc điện thoại, đầu lông mày của anh không còn nhíu lại như ban nãy nữa. Trên mặt hiện lộ rõ vẻ vui mừng. Hàn Tiểu Tịch đứng hơi xa chỗ anh, dù cho thính lực có tốt đến mấy cũng chỉ loáng thoáng nghe được một hai câu. Có điều, anh từ đầu tới cuối không nói nhiều lời, duy khi cúp máy trả lời lại rằng: “Được, tôi sẽ tới ngay.”
Hàn Tiểu Tịch dựa vào cảm giác đi từng bước tới chỗ anh. Hạ Thiên Vũ thấy vậy, liền đi tới, ôm lấy cô, cúi đầu xuống, vùi mặt lên vai và cổ cô, giọng nói nhẹ nhàng:
“Chúng ta tới bệnh viện.”
Là một câu trần thuật. Cô mơ hồ nhận ra chuyện này có liên quan tới cô ngay từ khi nãy, chỉ là không dám xác định, bây giờ nah nói vậy, trong lòng cô bỗng có một dự cảm, không biết là tốt hay xấu nữa. Thế nhưng cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu:
“Vâng, đi thôi.”
Thư ký Lạc lái xe tới thẳng bệnh viện B, bệnh viện tốt nhất của thành phố A, cũng là nơi Bạch Doanh Trần đang làm việc sau khi trở về nước.
Hạ Thiên Vũ ôm vai cô đi vào bên trong, thẳng đến phòng làm việc của viện trưởng. Trên đường có rất nhiều người chú ý tới, tất cả là nhờ thân phận tổng giám đốc của tập đoàn Tịch Vũ của anh. Đường hoàng là một người đứng đầu của một tập đoàn nổi tiếng trên thương trường không những trong nước mà còn trên quốc tế lại không hề che giấu việc tới bệnh viện, hay nói chính xác hơn, tới bệnh viện nghĩa là có vấn đề về sức khỏe. Mà một khi bị lộ ra bất kỳ một sơ hở nào, dù cho nó là nhỏ nhất, cũng có thể trở thành điểm yếu dễ bị công kích của các thế lực cạnh tranh khác hay là dân mạng.
Hơn thế nữa, đi bên cạnh anh còn là một cô gái. Thế nhưng lại thần thần bí bí, che kín hết cả khuôn mặt, lại còn có cửa chỉ hành động thân mật với Hạ Thiên Vũ, khiến cho người ta không khỏi suy nghĩ sâu xa.
Vừa mở cửa phòng, Bạch Doanh Trần và Lý Vân Ca, còn có cả Freya cũng có mặt. Ba người họ đồng loạt lớn tiếng nói, khiến cho cô giật mình một phen, nhưng nhiều hơn là ngạc nhiên, vui mừng.
“Hạ tổng, Hạ phu nhân, tân hôn vui vẻ!”
Hạ Thiên Vũ đứng bên cạnh cũng sững người hai giây, sau đó liền kéo cô vào lòng, sợ rằng cô bị ảnh hưởng đến thính giác. Hàn Tiểu Tịch cũng phối hợp ôm lấy hông anh, sau đó chưa kịp lên tiếng thì Lý Vân Ca đã cướp lời:
“Này, này, này, Hạ tổng, Hạ phu nhân chúng tôi là cẩu độc thân, nhưng ăn no rồi, không ăn thêm cẩu lương nữa đâu, đừng phát, đừng phát. Gâu gâu.”
“Đúng vậy, đúng vậy, dừng ngay mấy hành động này đi nhé.”
Bạch Doanh Trần đừng nhìn hai cô gái, khóe miệng hơi nâng lên, cuối cùng cũng chen vào một câu:
“Hạ tổng, tôi gọi cậu đến đây để bàn chính sự đấy, đừng làm chuyện ân ái ở trước mặt tôi.”
Hai nhân vật chính vẫn chưa nói được câu nào thì ngoài cửa lại vang lên một giọng nam cao khác:
“Hạ phu nhân, lâu rồi không gặp, trời ơi, lại xinh đẹp hơn rồi.”
Không cần nhìn cũng biết đó là tỉnh địch của cô – Hoàng Bạch Phong. Thế nhưng, nghe tiếng bước chân, cô phân biệt được, còn có một người nữa. Và câu nói tiếp theo đã chứng thực điều đó.
“Hạ phu nhân, tân hôn vui vẻ.”
Là Lục Tuyết Nhi. Cô ấy đi cùng Hoàng Bạch Phong tới đây. Cô hơi nhíu mày, gì đây, hai người họ trở nên thân thiết từ khi nào vậy?
Cuối cùng cũng có đất diễn. Hàn Tiểu Tịch buông thắt lưng Hạ Thiên Vũ ra, cười nhẹ một tiếng rồi nói:
“Cảm ơn mọi người.”
Hàn Tiểu Tịch thực sự xúc động, cô hôn mê lâu như vậy, thế nhưng khi tỉnh lại, bạn bè vẫn ở đây, người yêu cô vẫn ở đây, không ai bỏ rơi cô cả, tuy là, gia đình… cô có chút thất vọng.
“Khách sáo gì chứ? Nhưng nếu Hạ phu nhân đã muốn cảm ơn, vậy thì mời mọi người đi ăn đi, coi như là tiệc mừng tân hôn, đến khi tổ chức hôn lễ là tiệc chính. Mọi người thấy thế nào?”
Đề nghị này là của Hoàng Bạch Phong. Lục Tuyết Nhi đứng bên cạnh, khẽ huých vào tay của cậu ấy một cái, hơi hướng về phía Hạ Thiên Vũ rồi hỏi:
“Chẳng phải người trong mộng của cậu bị người ta bắt về làm chồng cậu sẽ đau lòng sao? Tại sao tôi lại không thấy có chút mất mát nào trên mặt cậu vậy?” Di tỉnh biệt luyến rồi à?”
Hoàng Bạch Phong khẽ ‘hừ’ một tiếng rồi trả lời:
“Đương nhiên rồi, bổn công tử không thèm làm Tuesday nhé.”
Sau đó lại đánh mắt về phía Bạch Doanh Trần, mờ ám nói:
“Tôi bây giờ lại thích bác sỹ rồi.”
Tiếp đo lại nháy mắt một cái đầy ý tứ. Hành động này khiến Bạch Doang Trần, Lý Vân Ca, Freya và Lục Tuyết Nhi phát ói. Duy chỉ Hạ Thiên Vũ đang mải chỉnh sửa lại mái tóc của Hàn Tiểu Tịch, còn cô thì nhìn thấy gì đâu, nguyên câu nói kia cũng đủ khiến cô ớn lạnh rồi.
Sau một hồi trò chuyện, Bạch Doanh Trần bỗng trở nên nghiêm túc, anh đeo kính lên, sau đó cầm một tập hồ sơ, đưa cho Hạ Thiên Vũ rồi nói:
“Hạ phu nhân, có người muốn hiến mắt, mà tất cả các kết quả kiểm tra đều phù hợp với cơ thể cô. Chỉ cần bây giờ cô gật đầu đồng ý, có thể tiến hành phẫu thuật luôn.”
Giọng điệu của Bạch Doanh Trần như đang nói với bệnh nhân, chứ không còn vẻ gần gũi, trêu đùa như ban nãy. Mà lời anh ấy nói ra, khiến cả phòng chấn động, ngoại trừ Hạ Thiên Vũ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...