Hạ Thiên Vũ dứt lời, anh đặt cô ngồi xuống chiếc ghế xếp bằng gỗ, sau đó, ôm chặt cô vào lòng, nói:
“Darling, em có ổn không?”
Hàn Tiểu Tịch lúc này đang suy nghĩ mông lung. Cô hiện tại là người mất đi thị lực, cuộc sống của cô hoàn toàn chìm trong bóng tối, cô cũng chưa học xong đại học, công việc lại càng không phải nói đến. Lúc này, cô chẳng có gì trong tay. Vậy thì, cô có xứng với anh không? Cô kết hôn với anh có quá ích kỷ không? Hoàn toàn không xứng, cũng quá ích kỷ. Vậy cô phải làm sao đây?
“Tiểu Tịch.”
Gương mặt cô thẫn thờ, đôi mắt không còn sinh động như trước nữa. Thấy cô thất thần, anh lại lo lắng, bèn gọi cô.
“Em có nghe anh nói không đấy?”
Cô hơi giật mình:
“A, anh vừa nói gì vậy?”
Anh kiên nhẫn nói lại một lần nữa:
“Em có ổn không? Về tất cả mọi chuyện.”
Cô mỉm cười, nói:
“Anh yên tâm, em rất ổn, có anh ở bên cạnh là đủ rồi.”
Cô ngập ngừng một chút rồi hỏi anh:
“Anh thật sự không thấy em phiền chứ? Anh cứ nói thật đi, em có thể hiểu được mà. Bây giờ, trước mắt em chẳng có gì ngoài một màu đen, em là người mù, lại chưa tốt nghiệp đại học, với tình trạng hiện tại, muốn học lại cũng khó. Em cũng không có công việc, có lẽ tập đoàn Hàn thị cũng đã định sẵn chủ nhân rồi, em…”
Lời nói còn lại của cô bị nụ hôn cuồng nhiệt như lửa của anh chặn lại, nó không còn ôn như như ban nãy mà bá đạo, mãnh liệt. Cô muốn mở miệng để phản kháng lại thì anh nhẫn cơ hội đó, đưa chiếc lưỡi vào sâu trong khoang miệng cô, càn quét, hút hết mật dịch ngọt ngào. Dần dần, ý chí của cô cũng bị nụ hôn này của anh rút cạn, cô chủ động vươn lưỡi ra, phối hợp với anh khiến nụ hôn càng thêm sâu.
Anh hơi mở mắt, thấy cô ngoan ngoãn đáp trả lại thì khóe môi cong lên. Một tay anh giữ sau gáy cô, tay còn lại theo đường cong cơ thể cô, lần xuống mông, đánh nhẹ lên nó một cái. Cô bị anh làm cho giật mình, mông truyền đến cảm giác tê dại, cô muốn mở mắt để lườm anh nhưng lại chợt nhớ ra, cô đâu có thể làm như thế được?
Thế là cô định quay đầu đi, né tránh anh, nhưng sau gáy bị giữ chặt, chẳng còn cách nào, cô vẫn phải tiếp nhận nụ hôn chiếm hữu kia.
Một lúc sau, anh mới buông tha cho cánh môi sưng đỏ kia. Cô hít thở sâu, cố gắng điều chỉnh lại hô hấp rồi nói:
“Bốn năm hai tháng không có em ở bên cạnh, anh học được nhiều thói hư tật xấu quá nhỉ? Nói đi, anh đã quen thêm bao nhiều cô bạn gái nữa rồi?”
Thực ra, cô không để tâm đến chuyện này, không đúng, cô có để tâm, chỉ là tư cách đó, cô có không? Anh đã đợi cô trong suốt thời gian cô hôn mê, một lòng chăm sóc, lo lắng cho cô, như vậy cô còn bất mãn gì nữa chứ? Anh có bạn gái cũng là điều bình thường thôi, đang là độ tuổi nổi bật nhất, tràn đầy sức sống nhất trước khi trở thành một người đàn ông trưởng thành lịch lãm mà, xung quanh anh có thêm bao nhiêu bóng hồng hơn cô rất nhiều, sao có thể không có một người lọt vào mắt anh cơ chứ? Cô không dám hy vọng, bởi vì cô sợ thất vọng…
“Anh chỉ có một người bạn gái, kế tiếp cô ấy sẽ là vợ anh, là con dâu của mẹ anh, là mẹ của con anh, bà của cháu anh và quan trọng nhất, cô ấy là người sẽ đi cùng với anh suốt cuộc đời này, là người mà anh yêu thương. Mà em biết đó, cô gái này chính là em, bạn gái anh, người vợ duy nhất của anh.”
Hàn Tiểu Tịch xúc động chưa được mười giây thì bị câu nói của anh như một chậu nước lạnh đổ vào mặt cô, làm tan biến hết những lãng mạn ban nãy.
“Có lẽ em không tin, nhưng đây là sự thật. Em là người anh rất cần, anh cần em để phá cái thân xử nam này. Anh xin thề, tất cả giống nòi của anh sẽ chỉ cung cấp độc quyền cho em mà thôi.”
Vừa ngượng vừa tức, mặt cô hiện lên hai rặng mây màu hồng ở hai má, nổi bật trên làn da trắng mịn màng.
“Nói về chuyện chính đi.” Giọng nói của anh không còn vẻ đùa cợt khi nãy, mà trở nên nghiêm túc hơn.
“Anh chỉ muốn nói một lần mà thôi, anh yêu em, anh chỉ cần em ở bên cạnh anh, kể cả em vẫn hôn mê nằm ở đó, anh cũng tình nguyện chờ em, chờ cho đến khi em tỉnh lại. Hoặc có thể em không tỉnh lại, anh cũng nguyện cùng em đắm chìm trong giấc mộng ngàn thu. Cuộc đời của anh, chỉ cần mình em, ngoài ra không một ai có tư cách bước chân vào trái tim của anh, ngay cả thân thể cũng vậy, tất cả của anh đều chỉ dành riêng cho em. Thế nên em hãy bỏ ngay cái suy nghĩ gánh nặng, tự ti về bản thân ra sau đầu cho anh. Hàn Tiểu Tịch trước đây dù có lâm vào hoàn cảnh như thế nào cũng luôn tự tin vào bản thân của mình, chứ không như bây giờ. Darling, em hãy cứ sống là chính mình, anh sẽ luôn ở bên em, là đôi mắt cho em. Anh chỉ muốn hỏi em một câu, em có dự định gì ở tương lai?”
Hàn Tiểu Tịch nghe anh nói mà trái tim đập nhanh liên hồi, cô bình định lại tâm trí của mình rồi trả lời anh:
“Em sẽ không rời xa anh. Tương lai sao? Em sẽ lấy lại mọi thứ thuộc về mình, danh phận, đôi mắt, em sẽ khiến cho những người khiến em chịu tổn thương phải trả cái giá gấp trăm gấp nghìn lần. Nhưng, anh… đừng vứt bỏ em nhé?”
Câu cuối cô hạ thấp tiếng nói, giọng như lo lắng, có phần run run, sợ hãi khiến anh không khỏi đau lòng. Anh ôm chặt lấy cô, sau đó, thì thầm bên tai cô:
“Chắc chắn sẽ không từ bỏ. Mắt em không nhìn thấy được ánh sáng nữa cũng không sao, có anh ở đây, xung quanh em sẽ không bao giờ xuất hiện khái niệm bóng tối.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...