Thanh Xuân Khi Anh Và Em Gặp Nhau


khi từ từ hồi thần lại từ tai nạn vừa qua Phương Thế Mĩ gãi gãi đầu." Cậu có bị sao không? Cô vừa hỏi vừa đi tới đỡ bạn nam bị cô va vào khi mất lái.

Tôi xin lỗi tôi không cố ý đâu.

Tại xe tôi bị hư nên mới va phải cậu Phương Thế Mĩ cúi đầu xin lỗi.Trong giọng và khuôn mặt còn mang theo chút ngượng ngùng nhìn nam sinh mặt mày lấm lem bùn đất.

Sau đấy cô lấy khăn tay tính lau khuôn mặt đang bị dính đầy bụi bẩn cho cậu ta.Tôi không sao,cô ngã có bị sao không? Nam sinh kia vừa hỏi vừa né tránh sự giúp đỡ từ Phương Thế Mĩ.


Thấy cậu ta né tránh sự giúp dỡ của mình như vậy cô cũng ngại ngùng rụt cánh tay đang cầm khăn tay kia lại.Cậu là học sinh trường cấp ba trọng điểm Hồ Chí Minh à? Cậu nam sinh kia hỏi khi đẻ ý tới bộ quần áo mà cô đang mặc trên người.

Đúng vậy cô trả lời lại cậu ta"Tôi thấy cậu hình như không phải là học sinh của trường cấp ba trọng điểm à" cô hỏi với một khuôn mặt đầy sự tò mò về nam sinh đang đứng trước mặt mình."tại sao cậu biết?lầm này đến cậu ta ngạc nhiên.

Thì trường chúng tôi quy định đầu tuần phải mặc đồng phục trường, mà hôm nay thứ hai tôi lại thấy cậu không mặc đồng phục trường nên hỏi thôi ai ngờ lại đúng.' cô nói với một giọng diệu và khuôn mặt đầy tự hào."Ừ , tôi là học sinh mới chuyển đến trường vào ngày hôm nay nên chưa có đồng phục trường.

Cậu ta thấy cô nói với một giọng đầy tự hào như vậy thì lạnh nhạt nói.Chào cậu tôi là Phương Thế Mĩ nghe cậu ta nói là học sinh mới thì Phương Thế mĩ chào hỏi.

ừ , chào cậu tôi là Trịnh Thiên Phong cậu ta vừa nói vừa lấy khăn ra lau khuôn mặt bị dính bẩn làm cô rất là ngại ngùng.


tôi thấy cậu đang đi bộ tới trường, hay để tôi đưa cậu tới trường coi như tạ lỗi việc lúc nãy tui va phải cậu có được không.

Phương Thế Mĩ nói với một cách chân thành.Nghe cô nói như vậy cậu ta cũng không nói gì mà trực tiếp ngoảnh mặt bước đi làm Phương Thế Mĩ ngơ ngác tại chỗ đứng nhìn cậu ta rời đi.

cô chưa từng thấy ai khinh người như vậy.Sau đó Phương Thế Mĩ lấy xe đuổi theo cậu ta thì thấy Trịnh Thiên Phong cậu ta đang bước lên một con xe là sang trọng, hình như nó đã đợi cậu ta nãy giờ.

Cậu ta lên xe đóng của lại mà không thèm quay mặt lại nhìn cô lấy một cái ."tưởng có xe sang đưa đón là ngon hả.Có xe sang đưa đón là được phép khinh thường người hảPhương Thế Mĩ thấy cậu ta lên xe rồi thì nghĩ thầm trong bụng xong cô cũng đạp xe tới trường.Cô cũng cảm thấy rất tức giận vì lòng tốt của cô bị cậy ta khinh thường như vậy.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận