Thanh Xuân Em Bắt Đầu Là Khi Gặp Anh

Những ngày sau đó, cả hai rất ít liên lạc với nhau, cũng không gặp nhau lần nào. Một tuần thì chỉ gọi nhau một hai lần, những cuộc gọi cũng chỉ xoay quanh những việc chính cả hai đang làm. Có tuần cả hai biến mất hút không ai gọi ai.

Hạo Thiên thì bận rộn với những lịch dạy kín cả tuần nghe đầu trung tâm đang bước vào giai đoạn phát triển, được rất nhiều học viên biết đến, nên số lớp học được tăng dần đều. Đã vậy anh còn tham gia cuộc thi nghiên cứu triển khai phương pháp học ngoại ngữ hiệu quả dành cho các giáo viên để chia sẻ và phát triển được phương pháp học mới. Đây là cuộc thi được tổ chức bởi Trung tâm phát triển ngoại ngữ của chính phủ trên phạm vi toàn quốc.

Nhật Hạ cũng quay cuồng trong đóng báo cáo, bài tập, toàn số với số, cô học quản trị kinh doanh mà nhiều lúc cứ tưởng mình học kế toán. Người thầy đa môn của Nhật Hạ còn không có thời gian để nghỉ ngơi thì cô cũng không dám làm phiền, đành phải chăm chỉ đi học rồi tự mài mò nghiền ngẫm. Không sao vì như vậy, khiến Nhật Hạ cũng có ít thời gian hơn để nghĩ về thầy. Nếu không cô lại rãnh rang chạy đi làm phiền.

Nhật Hạ ngã người trên đóng sách vở ngổn ngang trên bàn, cô thở dài, mệt mõi, đặt chiếc điện thoại trên tai rồi nghe từng tiếng chuông đỗ…. 3 lần thôi, người bên kia đã bắt máy.

Hạo Thiên vừa mới đi dạy về, ăn vội bát mỳ mẹ nấu sẵn trên bàn, rồi ngồi ngay vào bàn làm việc, cả không gian xung quanh nhanh chóng rơi vào trạng thái đều im lặng, nếu để ý có thể nghe được cả từng hơi thở của người trong phòng. Anh đang có một vấn đề anh đã nghĩ mãi cả tuần nay cũng chưa có câu trả lời, cùng đã tìm rất nhiều thông tin những vẫn không. Điều này khiến anh rất căng thẳng và áp lực.

Giữa không gian đang không một tiếng động đó, một âm thanh vang lên, cắt ngang mọi thứ. Hạo Thiên nhìn sang vật đang phát sáng và đang phát ra âm thanh kia, gương mặt đang căng thẳng kia được thả lỏng ngay bằng một nụ cười nhẹ, anh cởi cọng kính ra, đưa tay lấy chiếc điện thoại.

“ Thầy nghe”

“ Thầy ơi, em lười, lười quá sao giờ”

“ Còn bao nhiêu bài nữa?”

“ Không biết luôn…. Khoảng 4 -5 bài nữa.”

Hạo Thiên nhìn đồng hồ trên tường. 23h45

“ Cũng khuya rồi, hay em ngủ đi, mai lại làm.”

Nhật Hạ thở dài.

“ Không được đâu. Trưa em có tiết rồi, nếu giờ không làm sáng sẽ không có thời gian.”


“ Do em ham ngủ thôi.”

“ Hic, thật sự dậy không nỗi mà…”

Hạo Thiên thoải mái thả người ra dựa ghế, cười cái sự ham ngủ của cô.

“ Có cần thầy giúp không?”

“ Không đâu ạ. Em làm được. Chỉ là giờ hơi lười.”

“ Hay để thầy cho em tí động lực.”

“ Được ạ. Thầy nói thử xem.”

“ Ừm… ừm… Chỉ cần môn này đạt trên 8 điểm cuối tháng này thầy sẽ dẵn em đến quán bác Tôn ăn một chầu, được không?”

Nhật Hạ hào hứng thật sự đấy, cô đung đưa hai chân ở dưới bàn, miệng không biết từ bao giờ đã cười thật tươi rồi. Nhưng lại ra vẻ với thầy

“ Ừm… ừm… Cũng được.”

“ Chỉ cũng được thôi?”

“ Rất được ạ. Thầy không được rút lời đấy.”

“ Ừm.”

Nhật Hạ tuy đang rất vui nhưng vẫn đang còn dáng vẻ lười nhát trên bàn.


“ Thầy…”

“ Hữm…”

“ Thầy…”

“ Sao….”

“ Thầy…”

“ Nghe đây…”

Nhật Hạ ngốc nghếch cười, trong lòng hạnh phúc

“Thật tốt khi gọi thầy như vậy đều nhận được phản hồi.”

Nhật Hạ như lấy lại được năng lượng, tay giữ điện thoại, tâm trạng tốt hơn hẳn, ngồi bật dậy

“Không làm phiền thầy nữa. Em tiếp tục đây. Thầy nhớ giữ gìn sức khỏe, nghỉ ngơi đầy đủ. Bye thầy.”

“ Ừm. Nhớ ngủ sớm.”

“ Dạ.”

Và chẳng cần đến cuối tháng để gặp nhau, hai ngày sau, Hạo Thiên đã gọi cho Nhật Hạ.


“ Thầy đang trước nhà em, không biết em có thời gian ra đây không?”

Ngay lập tức, căn phòng sáng đèn kia được chủ nhân nó dùng lực rất vội mà kéo tấm màn ra, vẻ mặt của Nhật Hạ là bất ngờ, nhưng của Hạo Thiên là sự an nhàn, anh vẫy tay với cô.

“ Thầy đợi em, em ra ngay.”

Hạo Thiên có thể thấy được sự gấp gáp của Nhật Hạ từ cái mở cửa cho đến khi cô đứng trước mặt anh, thở gấp, tóc cũng bay tứ phía, đặc biệt hơn cả, cô đang mang hai chiếc dép khác nhau.

“ Thầy, thầy… sao thầy ở đây?”

Hạo Thiên buồn cười, chỉnh tóc cho Nhật Hạ

“ Em lúc nào cũng vội như vậy. Thở đi.”

Cả hai cùng nhau đẩy xe qua phần vỉa hè đối diện ngôi nhà. Nhật Hạ lúc này cũng phát hiện ra mình đang mang 2 chiếc dép khác họ hàng. Cô xấu hổ đến muốn nhảy qua lang can lao thẳng xuống dòng sông luôn vậy. Hạo Thiên nhìn thấy vẻ mặt đó của Nhật Hạ không bỏ qua cơ hội

“ Nhận ra rồi?”

“ Còn không phải tại thầy sao? Tự nhiên xuất hiện trước nhà em.”

“ Khiến em hạnh phúc quá mà mang nhầm dép?”

Nhật Hạ bị nói trúng tim đen, nhưng vì ở gần mực lâu ngày cũng đen, Nhật Hạ dường như sắp miễn nhiễm với mấy lời chọc ghẹo của thầy.

“ Không có, thầy đừng có nói bậy.”

“ Thế tại sao mang nhầm dép, đừng nói style em nó lạ như vậy.”

Hạo Thiên vừa nói vừa xoa đầu cô, rõ ràng vừa nãy anh là người chỉnh lại tóc cho Nhật Hạ, thì 5 phút sau cũng chính anh phá mái tóc đó. Còn tỏ vẻ rất thích thú. Nhật Hạ né đầu ra, nhưng anh cứ là tìm đến và xoa.


“ Thì tại… tại trời tối quá, em không nhìn rõ. Thầy đừng xoa tóc em nữa, rối hết cả lên.”

“ Ừ trời tối quá nên thầy cũng không nhìn thấy.”

“ Thấy gì ạ?”

“ Thấy gương mặt em đang đỏ lên.”

Nhật Hạ thật hết nói nỗi với độ nhây của người thầy này mà. Rõ ràng trước đây đâu có.

“ Thôi nói chuyện về em đi. Sao giờ này thầy lại ở đây?”

“ Nhớ em.”

Nhật Hạ liền nghiêm giọng

“ Thầy!!!!”

“ Rồi rồi. Không đùa.”

Nói xong Hạo Thiên mới phát hiện, ấy chết, lý do chính mình đến đây thật sự là nhớ em ấy, giờ không chấp nhận lý do này, thì biết lấy lý do nào. Nhật Hạ vẫn đang nhìn anh chờ đợi câu trả lời. Còn đang suy xét xem trả lời như thế nào thì bỗng nhiên Nhật Hạ đưa tay chạm vào mặt anh. Ánh mắt cô đầy sự lo lắng

“ Thầy ốm đi rồi. Có phải thầy đã rất mệt không?”

Não Hạo Thiên là lần đầu đình trệ. Nhật Hạ đang chạm vào anh, đây là lần đầu cô chủ động, lại còn là đụng chạm da thịt như thế này. Hạo Thiên ơi, mày xem phản ứng thế nào đi, đừng có trừng mắt nhìn con bé mãi thế.

Từ khi gặp thầy đến giờ, cô chưa chú ý lắm đến thầy, đến khi nhìn thầy thế này, cô mới giật mình nhận ra chỉ hơn 3 tuần không gặp, sao lại thay đổi nhiều như vậy. Từ một người đầy năng lượng, sức khỏe và tinh thần lúc nào cũng đầy sức sống, sao lại gương mặt lại trở nên mệt mõi thế này, cả đôi mắt do thiếu ngủ mà ửng đỏ lên, Nhật Hạ nhìn một lượt từ trên xuống, không còn nguồn năng lượng của thường ngày nũa. Đã ốm đi nhiều rồi. Nhật Hạ một phút giây nhận ra thì ra thầy cũng biết mệt, cũng có những lúc lao dốc thế này, cũng sẽ có lúc đỗ bệnh. Cô quên mất thầy cũng chỉ là người bình thường, lâu nay cô lỡ mặc định thầy là người chỉ có truyền năng lượng cho người khác, luôn vui khỏe và không biết mệt mõi hay cảm giác tiêu cực là gì.

Vì cô nhận ra thầy cũng chỉ là một bình thường, và hiện tại thầy đang trong tình trạng kiệt sức. Nhật Hạ không tránh khỏi đau lòng, cảm xúc dâng trào mà mạnh dạn đưa tay ôm lấy gương mặt mệt mõi phía trước như muốn xác nhận và truyền một chút gì đó để an ủi người này.

Mãi cho đến khi Nhật Hạ tự nhận ra mình ăn gan hùm, ánh mắt liền biến đổi từ đau lòng sang bất ngờ,rồi hoảng hốt, xấu hổ. Vụng về thu tay về. Hạo Thiên cũng không biết nên phản ứng thế nào. Cả hai liền tự động người xoay sang một hướng, gãy đầu, gãy cổ gì đó. Nóng thật đó….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui