Thanh Xuân Đáng Giá Bao Nhiêu Tiền
" Vâng ạ".Trở về phòng Tư Ni liền ngâm mình trong nước lạnh.
Kể từ ngày tập huấn đến giờ chưa có ngày nào cô được nghỉ ngơi đàng hoàng, cô tự thấy mình gầy đi.Tắm rửa sạch sẽ Tư Ni thay một bộ đồ vest đen của vệ sĩ rồi rời phòng.Phòng của cô ở tầng trệt.
Tư Ni đi đến phòng bếp thì thấy quản gia Kiều đang bận rộn gì đó." Bác Kiều có cần cháu giúp gì không?" Dù sao hiện tại cô cũng rảnh nên muốn giúp bác ấy một tay." Cháu đang rảnh sao, vậy giúp bác mang ly nước cam cho tiểu thư đi.
Cô ấy ở tầng 3 " Điềm Khiết rất kén ăn vì vậy các món ăn của cô đều do quản gia Kiều chọn.Nghe bà nhắc đến Điềm Khiết động tác của Tư Ni chợt khựng lại nhưng cô nhanh chóng che giấu đi để quản gia không phát hiện ra.
" Vâng ạ" đặt ly nước cam lên cái khuây gỗ cô bưng đi về phía thang máy, sau đó cô lần mò mãi mới bấm được lên tầng 3.
Đối với người khác chuyện này khá đơn giản, nhưng riêng cô là một vấn đề.
Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ sử dụng qua những thứ này.
Khi còn ở quê mỗi ngày Tư Ni cùng mẹ lên đồi thu hoạch cây thuốc lá sau đó đem đi giao cho ông chủ, họ sẽ trả tiền cho mẹ con cô.
Công việc đó Tư Ni đã làm suốt 6 năm.
Hiện tại nhớ lại cô cảm thấy rất thương mẹ.Lúc này cửa thang máy mở ra, cô cũng nhanh chóng bước đi, phòng của Điềm khiết nằm phía bên phải.
Tư Ni đứng trước phòng gõ cửa.
Qua một lúc bên trong mới phản hồi " Ai vậy?" Đang nói chuyện với Hanna thì Điềm Khiết nghe có người gõ cửa phòng.
Cô quay sang nói với Hanna trong điện thoại " có người tìm tớ lát nữa liên lạc với cậu sau byebye" vừa nói dứt lời cô tắt điện thoại đứng dậy đi về phía cửa phòng, cầm nắm cửa mở ra." Quản gia kêu tôi mang nước cam đến cho cô" thấy Điềm Khiết mở cửa Tư Ni hồi hộp đến mức khuây nước cam trên tay cô chuẩn bị rớt xuống đất, nhưng cô vẫn cố gắng cầm chặt lại.Nhìn thấy Tư Ni xuất hiện trước mặt mình, Điềm Khiết lập tức nhớ đến chuyện bị cô kéo lại trên phố hai tháng trước liền dở trò" Tôi muốn uống sữa, cô có thể lấy giúp tôi chứ?" Điềm Khiết khoanh tay dõng dạc nói.Chủ nhân đã mở lời Tư Ni nào dám từ chối" Vậy cô đợi một chút tôi xuống dưới lấy sữa" nói xong Tư Ni xoay người bước đi.Điềm Khiết nhìn theo bóng lưng của nàng cười thích thú, mọi thứ chỉ mới bắt đầu thôi.5 phút sauRõ ràng quản gia Kiều nói cô ấy không thích uống sữa còn muốn nàng đi lấy.
Xem như ba mẹ cô ta trả lương cứ nhịn xuống đã." Tiểu thư sữa đến rồi"" Vào đi cửa không khóa" Lúc này Điềm Khiết đang nằm trên giường đọc sách.
Không thèm nhìn đối phương lấy một cái.
Được lệnh cho vào Tư Ni lập tức tiến vào.Bước vào phòng của Điềm Khiết nàng có chút ngạc nhiên, trong tiềm thức của Tư Ni cứ ngỡ phòng ngủ của các vị tiểu thư giàu có đều là màu hồng công chúa trang trí cầu kỳ.
Nhưng Điềm Khiết có chút khác biệt, gian phòng ngủ của cô lấy chủ đạo chính là màu nâu trung tính kèm theo màu trắng xám, tạo nên không gian sang trọng và cá tính.
Nội thất khá đơn giản, nhưng có rất nhiều sách trên giá.
Xem ra vị tiểu thư này là con mọt sách đi." Sữa của cô tôi để trên bàn nhé" Tư Ni thấy cô không phản ứng gì nàng mở miệng nói." Tự dưng tôi không còn muốn uống nữa, bây giờ tôi phải đến lớp học piano rồi.
Phiền cô mang ly sữa đi giúp tôi.
Nói rồi Điềm Khiết bỏ đi vào nhà vệ sinh tắm rửa để lại Tư Ni đứng ngơ ngác.Người gì vậy? Có biết bao nhiêu đứa trẻ còn không có gì để ăn để uống.
Cô ta lại lãng phí như vậy.
Mặc kệ cô ta vậy.Dưới nhà Tư Ni đã chuẩn bị xong hiện tại chỉ cần Điềm Khiết xuống là có thể đi ra ngoài.
Qua một hồi lâu, Cuối cùng đối phương đã xuất hiện.
Nhìn thấy Điềm Khiết bước ra khỏi thang máy, Tư Ni ngồi trên ghế salon lớn ở giữa tầng trệt nhìn không chớp mắt.Điềm Khiết diện một chiếc đầm màu đen suông đuôi cá, được họa tiết làm nổi bật làn da trắng mịn của cô, phối cùng áo khoác rãnh Gabardine Cotton màu nâu vàng như lông con lạc đà của thương hiệu nổi tiếng Burberry nhìn vào rất tuyệt mỹ.
Điềm Khiết là một fan trung thành của nhà model London.
Cô cao 1m73 mặc dù chỉ mới 19 tuổi.
So với chiều cao trung bình của nữ giới người Châu Á thì có phần vượt trội.Nhận thấy Tư Ni nhìn mình chăm chăm Điềm Khiết có chút khó chịu nói: " Cô chưa bao giờ thấy qua người đẹp sao?" Để lại một câu sau đó cô đi thẳng ra cửa chính, ở phía trước đã có người đứng mở cửa xe chờ sẵn.Bị người trước mặt phát hiện khiến Tư Ni xấu hổ đứng dậy dời tầm mắt sang nơi khác.
Sao có người tự tin như thế nhỉ.
Nhưng phải công nhận là cô ấy đẹp thật, không chỉ dung mạo xinh xắn mà trên người cô ta còn toát lên vẻ sang trọng cùng khí chất cao quý mà không phải ai cũng có được.
Trên đời này người giàu có không thiếu, nhưng để vừa giàu vừa đẹp tự nhiên thì lại quá khó.Sau khi Điềm Khiết lên xe ngồi an vị ở băng ghế sau vệ sĩ cẩn thận đóng cửa lại.
Tư Ni cũng mở cửa xe ngồi vào ghế trước.
Suốt cả đường đi trên xe đều trầm mặt không ai nói tới ai một tiếng.
Điềm Khiết lúc này đang nhắn tin với Hanna.Điềm khiết: "Tối nay cậu có rảnh không?"Hanna: " Phải nói là tớ đang cực kỳ rảnh luôn đó.
Có chuyện gì sao?"Điềm Khiết: " Vậy thì tốt, tối nay chúng ta đi bar chơi cậu thấy thế nào?"Hanna: " Chốt đơn.
Chỗ cũ nhé!"Điềm khiết: " Okay!"Xe tới nơi đậu trước lớp học piano.
Tư Ni xuống xe mở cửa cho Điềm Khiết.
Cả hai cùng đi vào.
Điềm Khiết chào nữ giáo viên piano rồi cô tiến lại cây đàn ngồi vào.
Tư Ni tìm một chỗ ngồi ngay cạnh cửa sổ.
Qua một hồi tiếng đàn vang lên thu hút sự chú ý của Tư Ni, những nốt nhạc đầu tiên cứ nhẹ nhàng chậm rãi du dương rồi tiếp theo nhạc cứ nhanh dần.
Nàng không am hiểu về âm nhạc, nhưng Tư Ni có một đôi tai tốt có thể cảm được âm thanh của nó.
Bài nhạc như có một nỗi buồn gì đó rất khó để diễn tả.Trong lúc đang thể hiện bản nhạc, lệ trên má của Điềm Khiết đã chảy dọc xuống.
Khi nhìn thấy cô được sống trong một gia đình giàu có chắc hẳn ai cũng trầm trồ ghen tị, tuy nhiên chỉ có cô mới hiểu.
Những ngày tháng mà cô phải trải qua là như thế nào.Ba mẹ Điềm Khiết đều là những người có tiếng trên thương trường, hàng ngày công việc bận rộn đến nỗi cả tháng vẫn chưa gặp cô.
Quá trình trưởng thành của Điềm Khiết chỉ có bóng dáng của quản gia Kiều, bà ấy chăm sóc cô rất chu đáo, yêu thương cô hết mực.
Chính vì vậy mà Điềm Khiết thân thiết với bà hơn cả ba mẹ mình.Kết thúc bản nhạc cô vội lau đi mấy giọt nước mắt rơi trên mặt rồi quay trở lại trạng thái ban đầu.
Mình làm sao lại khóc chứ, từ trước đến giờ chẳng phải rất mạnh mẽ sao." Kỳ thi sắp tới em định sẽ chọn bài này sao? Hôm nay cô thấy em thể hiện rất tốt từ giai điệu cho đến màn thể hiện cảm xúc vừa nãy đều".
Giáo viên piano luôn đánh giá cao tài năng của Điềm Khiết" Ban đầu em cũng không định chọn bài này, nhưng càng thể hiện nó em thấy có gì đó thu hút".
Cô muốn đem bản nhạc này đến kỳ thi Asian pianos"Được cô luôn ủng hộ em, cố lên"..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...