Cố Ngụy Thành nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại tối thui của mình, ánh mắt đang suy tư điều gì đó.
Thư kí gõ cửa bước vào, “Có điện thoại từ phòng nghiên cứu ạ”.
Ngụy Thành gật đầu cầm lấy điện thoại lên nghe, đầu dây bên kia quát lớn, “Thằng nhóc này, tôi bảo cậu rảnh thì qua mà hơn tháng rồi biệt tăm biệt tích thế à”.
Anh không kịp phản ứng trước câu nói của tiến sĩ Quách, vừa muốn mở miệng đã bị chặn cứng họng lại.
“Rồi tôi hỏi một lần nữa bao giờ cậu qua”.
Cố Ngụy Thành nhíu mày lại nhìn lịch trình của mình, “Lát xong buổi họp cháu nhất định sẽ đến”.
Nghe được câu trả lời vừa ý, ông vui vẻ cúp máy quay sang nhìn Khánh Lâm đang chăm chú làm đề ông mới giao, “Làm nhanh nên, lát nữa Tiểu Thành sẽ đến đấy”.
Khánh Lâm không vui đặt cây bút xuống, “Tiến sĩ lúc nào cũng chỉ nghĩ đến một mình anh ấy thế”.
Tiến sĩ Quách cười đầy tự hòa, “Vì sao ư, đơn giản thằng bé đã giỏi còn đa cảm”.
Lý do lạ lùng ấy không làm cậu tin tưởng, chỉ khẽ lắc đầu rồi tiếp tục làm bài của mình.
Một lát sau, Khánh Lâm mang bài nộp cho giáo sư, cậu có chút khó hiểu, “Chị Trịnh Tuyết dạo này có vẻ không đến đây nữa nhỉ”.
Ông vừa nghe thấy tên chị ta đã nhíu mày lại, “Còn nhắc đến con bé đấy à, cả trưởng đồn ầm lên nó đi với một ông già đấy”.
Khánh Lâm sững người, “Ai nói với thầy thế”.
Tiến sĩ Quách lắc đầu, “Làm gì cần ai nói, cậu chỉ cần đi hỏi bác lao công là cũng biết hết sự tình”.
Khánh Lâm mặt này tối lại, “Thầy biết mà cũng không nói với trò”.
Hai người đang thảo luận vui vẻ, cánh cửa phòng nghiên cứu mở ra, một bóng người lịch lãm bước vào.
Khí chất ấy làm hai người tròn mắt nhìn, tiến sĩ Quách vui vẻ đứng dậy, “Tiểu Thành cuối cùng cũng đến rồi”.
Cố Ngụy Thành cười nhẹ, ba người đàn ông ngồi lại tâm sự cùng nhau.
Từng cốc bia cạn sạch, Khánh Lâm nhân lúc có men rượi vỗ nhẹ vai tiến sĩ kể hết ấm ức mà ông dành cho mình.
“Thầy còn làn vậy nữa là tôi bỏ học đấy”.
Tiến sĩ Quách cười lớn, “Thế càng tốt cho tôi chứ sao”.
Cố Ngụy Thành ngồi cạnh bật cười khẽ lắc đầu với hai người đàn ông này.
Từng chén từng chén được cạn sạch, anh uống được ba lon mặt mày đã đỏ ửng lên.
“Tiểu Thàng à, tiểu lượng vẫn kém như ngày nào haha”.
Cố Ngụy Thành lắc đầu, “Không nào chúng ta tiếp tục cạn ly”.
Uống hết lon này đến lon khác, giọng nói cũng khàn hơn, tiến sĩ Quách móc điện thoại từ trong người Ngụy Thành ra.
“Để tôi giúp cậu một tay”.
Mễ Mễ mệt mỏi bước ra từ phòng khám, điện thoại cô đổi chuông, là Ngụy gọi đến, “Alo, em xong việc rồi chuẩn bị về nhà”.
Tiến sĩ Quách cười lớn, “Là Tiểu Mễ đó à, Ngụy Thành uống say rồi cô đến cậu ấy được chứ”.
Giọng nói ngang ngang làm Mễ Mễ hiểu ra, “Cảm ơn tiến sĩ Quách phiền ông chăm sóc anh ấy, một lát nữa tôi sẽ đến”.
Giọng điệu lạnh nhạt ấy làm tiến sĩ Quách cảm thấy lo lắng, quay sang nhìn Ngụy Thành, “Hai người còn chưa làm hòa sao”.
Vẻ mặt anh trầm tư, nhìn lon bia trước mặt, “Cô ấy vẫn còn giữ khoảng cách với tôi”.
Anh thở dài một tiếng rồi tiếp tục uống.
Một lát sau, Mễ Mễ đi taxi đến phòng nghiên cứu, cánh cửa vẫn mở, cô từ từ bước vào, một mùi rượu nồng nặc trong căn phòng, ba người đàn ông đều đã gục xuống bàn, Cố Ngụy Thành cảm nhận được điều gì đó từ từ ngồi dậy, cô gắng mở mắt ra.
“Là Mễ Mễ”.
Anh như có tinh thần trở lại, loạng choạng đi tới chỗ Mễ Mễ.
Những bước đi lảo đảo làm cô lo lắng tiến lại đỡ anh, “Anh uống rượu mà không xin phép em đấy à”.
Cố Ngụy Thành cười hì hì, “Em đang muốn quản anh đúng không”
Mễ Mễ nhíu mày lại, “Vậy anh không muốn em quản đúng không?”.
Cố Ngụy Thành giật mình vội phủ nhận, “Không, vợ anh nói gì anh sẽ làm đấy”.
Tiểu Mễ sững người lại, anh ấy vừa gọi mình là vợ sao.
Cô cố chấn tĩnh lại dìu anh lên xe, con đường hôm nay lại có cảm giác xa xôi đến lạ.
Đến cửa nhà, Mễ Mễ thuần thực nhập mật khẩu đi vào trong, vẫn là giọng nói quen thuộc của con robot thông minh ấy.
“Chào mừng chủ nhân đã về, nhiệt độ phòng là 24°C”.
Mễ Mễ cười nhẹ rồi đưa anh vào trong, đặt mạnh xuống, “Anh ăn gì mà nặng thế hả”.
Cô quay người rời đi nhưng bàn tay không an phận của anh kéo Mễ Mễ lại.
“Không được đi.
Anh không cho em đi”.
Cố Ngụy Thành dùng sức kéo Mễ Mễ lên, cô không kịp phản ứng liền bị anh gối đầu lên trên ngực, gò má cọ cọ vào cổ cô.
“Ấm quá”.
Hành động bất ngờ ấy làm Mễ Mễ đỏ bừng mặt, muốn đẩy anh ra nhưng không thể, “Cố Ngụy Thành anh mau bỏ tay em ra”.
Anh nhíu mày lại, “Không.
Em phải ở đây với anh”.
Cô bất lực nằm cạnh anh, thời gian cứ thế trôi qua.
Đến nửa đêm, cảm nhận được bàn tay đang tê cứng của mình, anh từ từ mở mắt ra, “Đau quá”.
Quay đầu sang liền chạm vừa sống mũi của Mễ Mễ.
“Thật sự không phải là mơ, cô ấy đang ngủ cùng mình sao”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...