Thanh Xuân Của Những Đứa Con Mafia
Hàn Diệt Phong nghe cô mắng mà im lặng không nói gì,cô thấy hắn im lặng liền tưởng hắn đang đau tuy tức giận nhưng lực tay vẫn nhẹ nhàng tiếp tục bôi thuốc cho hắn,cô đang tập trung bôi thuốc thì giọng của hắn vang lên cô không nhìn thấy biểu cảm của hắn, nhưng trong giọng nói của Hàn Diệt Phong nghe ra được sự lo lắng và buồn bã:
“Em đã thấy có người nào nhìn người mình quan tâm bị thương mà không bảo vệ hay chưa”
Ôn Dương nghe hắn nói mà đứng hình một lúc sau đó là cả gương mặt cô đỏ như quả cà chua,nhịp tim của cô không ngừng tăng nhanh trong lòng cô gào thét “Đây có được xem là tỏ tình không vậy!!!”.“Là trực tiếp hay gián tiếp thế!!!”.
Ôn Dương tuy ngượng nhưng vẫn ngạo kiều nói:
“Cho dù là vậy thì không đến mức bảo vệ đến quên cả bản thân chứ”
Hàn Diệt Phong liền nói:
"Vậy nếu là em,em có làm vậy không "
Ôn Dương hai má vẫn còn đỏ suy nghĩ một chút liền lẩm bẩm:
“Nếu là anh,em cũng sẽ làm vậy”
Hàn Diệt Phong có chút ngạc nhiên khi nghe cô lẩm bẩm trong miệng, rồi lại cười nhẹ trêu chọc cô:
“Em nói gì anh không nghe rõ”
Ôn Dương bị trêu chọc liền tức giận tay đang sức thuốc cũng ấn mạnh,Hàn Diệt Phong cười khổ nói:
“Mèo con,đau lắm đó em,em nhẹ một chút”
Ôn Dương tức giận nói:
“Đau chết anh đi!!!”
Hàn Diệt Phong thở dài bất lực nghĩ “Mèo con nhà mình thật sự hung hăng quá,sau này đừng chọc em ấy nếu không lại ra đường ngủ thì tiêu mất”.
Ôn Dương bôi thuốc xong cũng lấy băng vải trắng ra trước mặt Hàn Diệt Phong để giúp hắn băng bó lại,cô chuẩn bị băng bó thì nhìn thấy cơ bụng của hắn,hai má cô nóng bừng mà nhìn vào cơ thể săn chắc đầy cơ bụng đó nghĩ “Uầy, đẹp nhỉ, muốn sờ ghê”.
Hàn Diệt Phong thấy ánh mắt của cô liền hỏi:
“Thích không”
Ôn Dương nghe hắn hỏi liền không suy nghĩ gì nói:
“Thích,…Ủa khoan”
Ôn Dương thẹn quá hóa giận xù lông nói lớn:
“Thích cái đầu anh ấy, nghiêm túc cho em”
Hàn Diệt Phong không có biểu cảm gì ngoan ngoãn không nói gì nữa im lặng để Ôn Dương băng bó,Ôn Dương cẩn thận băng bó vì vết thương khá lớn ở phần lưng nên buộc lúc quấn băng dường cả phần lưng và phần bụng phía trước đều phải quấn kín.
Ôn Dương băng xong định sẽ ra ngoài vứt mấy vải băng cũ thì bị Hàn Diệt Phong kéo lại cho ngồi trên đùi mình,Ôn Dương cũng mất thăng bằng mà ngồi trên đùi Hàn Diệt Phong,cô liền nói:
“Anh làm sao vậy”
Hàn Diệt Phong úp đầu vào vai cô nói:
“Chừng nào em mới chịu lớn đây,em lớn chậm quá”
Ôn Dương liền nói:
"Cái gì mà lớn chậm em đã lớn nhanh lắm rồi, chỉ có anh suốt ngày xem em là trẻ con thôi,em đã 16 tuổi rồi "
Hàn Diệt Phong vẫn úp mặt vào vai cô nói:
“Cái đó thì không phải,anh sắp không nhịn được nữa rồi”
Ôn Dương nghe Hàn Diệt Phong nói mà chẳng hiểu gì,Ôn Dương liền nói:
“Không nhịn được thì đừng nhịn nữa”
Nói xong Ôn Dương đứng lên hừ hừ mấy tiếng rồi bỏ đi,Hàn Diệt Phong nhìn cô bỏ đi mà cưới khổ nói:
“Anh mà không nhịn thì em có thể đi sao,mèo con thật là không hiểu chuyện gì hết”
Cố Thanh và Hạ Kiêu hiện tại đang đi dạo trong khuôn viên của bệnh viện, ở ngay phía dưới phòng bệnh của họ.Hạ Kiêu tuy vết thương ở chân khá nặng nhưng vẫn là lo lắng vết thương ở đầu gối của Cố Thanh, Hạ Kiêu đỡ Cố Thanh cẩn thận bước đi số như chỉ cần bản thân sơ xuất một chút người trước mặt liền bị thương vậy.
Cố Thanh thấy vậy liền cười nói:
“Vết thương ở chân của anh nặng hơn của em sao anh không lo cho mình đi,em có thể tự đi được mà”
Hạ Kiêu liền nói tay vẫn đỡ Cố Thanh:
“Em đừng bướng,để anh đỡ chân anh không sao”
Cố Thanh cười nói:
"Thật tình "
Hạ Kiêu đỡ Cố Thanh đi tới gần một cái ghế rồi ngồi xuống nói:
“Nè sau khi về nhà em nhớ phải chú ý đi đứng đừng vận động mạnh đó”
Hạ Kiêu liên thoắt dặn dò mà Cố Thanh khi nghe lại cảm thấy hạnh phúc vô cùng nghĩ “Anh ấy lo lắng quá rồi nhưng mà thật tốt”.Hạ Kiêu vẫn đang nghiêm túc dặn dò vì sau khi xuất viện ai về nhà nấy để dưỡng thương,cho nên không thể ở gần nhau được,Hạ Kiêu vẫn đang liên mồm thì có cảm giác được một vòng tay ôm,Cố Thanh chồm người về phía trước ôm lấy cổ của Hạ Kiêu vui vẻ nói:
“Cảm ơn anh,thật tốt khi yêu anh”
Hạ Kiêu nghe cậu nói vậy thì ngẩn người sau đó ôm lại nói:
“Cái gì mà cảm ơn,anh thương vợ tương lai của mình là chuyện bình thường mà, chỉ cần chúng ta học xong anh nhất định sẽ cưới em”
Cố Thanh vui vẻ nói:
“Được em đợi anh đến cưới em,đến lúc đó đừng quên đấy,nếu không em sẽ giận”
Hạ Kiêu liền nói:
"Chỉ còn năm sau nữa thôi anh phải ráng làm thân với ba vợ để dễ dàng rước vợ về’’
Cố Thanh cười phì nói:
“Vậy thì anh phải cố gắng qua được vòng kiểm tra của ông ấy rồi”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...