Hoài Nam Tư Âm đi đến nơi thường mua cà phê nơi này bán đồ khuya,huống chi bây giờ đã là nữa đêm nên rất ít người lui tới.Hoài Nam Tư Âm vừa bước vào thì có một cụ nhìn đã rất có tuổi,bà cười nụ cười hiền hậu cất tiếng khi thấy Hoài Nam Tư Âm đi vào:
"Chà,cháu lại đến ủng hộ bà sao,bà đã nói nếu trễ quá thì không cần rồi mà mắt cháu không nhìn thấy đi khuya sẽ rất nguy hiểm đấy "
Bà lão vội vàng đi tới đỡ Hoài Nam Tư Âm đến một cái bàn ngồi xuống, Hoài Nam Tư Âm cũng cười dịu dàng nói:
“Cháu đã hứa sẽ đến thăm bà thường xuyên mà và cháu cũng muốn cà phê để bớt đi cơn buồn ngủ thôi ạ”
Bà lão cốc nhẹ vào đầu Hoài Nam Tư Âm thở dài nói:
“Đứa trẻ ngốc bà lão ta vẫn còn khoẻ mạnh lắm,mắt ta cũng rất tinh nữa ngược lại là cháu đấy mắt đã không nhìn thấy công việc lại bận rộn còn nữa đêm thế này đến gặp ta”
Hoài Nam Tư Âm không nói gì chỉ cười cười nhìn bà lão đang đi vào trong pha đồ uống mà Hoài Nam Tư Âm thường uống, hiện tại ngoài một số người của Hoàng Thị và Hàn Thị là biết thân phận thật sự của Hoài Nam Tư Âm,tất cả đều không biết và đương nhiên là kể cả bà lão cũng vậy,nếu bà lão mà biết chắc chắn sẽ không lo lắng cho Hoài Nam Tư Âm.
Hoài Nam Tư Âm nhận được đồ uống sau khi hỏi thăm bà mấy câu rồi dặn dò bà thêm vài điều chú ý cho sức khỏe rồi cũng chuẩn bị đi,bà lão đưa Hoài Nam Tư Âm ra đến tận cửa nói:
“Đã tối lắm rồi hay cháu ở lại đây đêm nay đi,bây giờ đi về khuya mắt của cháu không tiện,sẽ nguy hiểm lắm”
Hoài Nam Tư Âm nhìn bà ôn hoà nói:
“Cháu không sao mà,bà đừng lo, cháu cũng còn rất nhiều việc ở bệnh viện phải giải quyết nên bà yên tâm nhé”
Bà lão nghe vậy cũng không có ý định giữ cậu lại nữa,chỉ thở dài căn dặn:
“Vậy được rồi,cháu về đến nơi gọi cho bà lão này một tiếng để bà yên tâm có biết chưa, cũng đừng làm quá sức”
Hoài Nam Tư Âm nghe bà nói cũng gật đầu:
“Vâng ạ,vậy bà cũng sớm nhé,cháu đi trước mai lại đến thăm bà”
Hoài Nam Tư Âm nói rồi nhẹ cúi chào sau đó quay lưng rời đi,bà lão vẫn đứng từ xa nhìn cậu,nhìn bóng lưng nhỏ gầy và cô đơn,bà không biết phải làm sao với đứa trẻ tội nghiệp này “Không cha, không mẹ cứ suốt ngày một mình như vậy thật tội nghiệp cho thằng bé,mắt cũng không nhìn thấy ông trời thật độc ác mà, một đứa trẻ tốt như vậy lại chịu nhiều khổ sở”.
Hoài Nam Tư Âm đi theo con đường ban nãy để quay về bệnh viện cậu vừa đi vừa uống ly cà phê nóng hổi vị của nó rất ngọt bởi cậu không thích vị đắng “Cà phê hôm nay thật ngon,có lẽ bà đã rất cố gắng rồi”. Hoài Nam Tư Âm vẫn đang miên man suy nghĩ cộng thêm có chút mệt mỏi mà không chú ý ở đằng sau có một gã say xỉn đã nhào tới ôm cậu từ phía sau,cậu khá giật mình nhưng sau đó cũng nhanh chóng điềm tĩnh lại.
Gã say xỉn đó nhìn thấy cậu xinh đẹp, giống với con gái nhà lành đang đi làm về khuya vì trong cơn say cũng không biệt được là nam hay nữ mà cứ nhào tới ôm, rồi giọng nói lè nhè cùng với mùi rượu nồng nặc vang lên:
“Em gái,…ức đi đâu,mà về khuya vậy,có, muốn anh ức đưa về không,…”
Mùi rượu nồng nặc cùng mùi hôi vây quanh mũi khiến Hoài Nam Tư Âm có chút khó chịu nhưng vẫn ôn nhu dịu dàng nói:
“Anh buông tôi ra trước nhé,có chuyện gì chúng ta từ từ nói”
Gã đó vẫn không biết điều mà siết chặt cái eo mảnh khảnh đó say xỉn nói:
“Ức,em,gái nhỏ ức,…Đúng là,dịu dàng, ức và đoan trang mà,…Em có muốn ức, cùng anh chơi,một,vài trò, vui, ức vui không”
Hoài Nam Tư Âm vẫn bình tĩnh và dịu giọng nói:
“Lần khác nhé,hôm nay tôi rất bận”
Gã say xỉn đó vẫn không buông ra mà nói:
“Em,gái đáng thương, ức, ức mắt không nhìn thấy, tại sao, ức còn,đi đêm,anh ức dạy em vài trò vui”
Gã nói rồi ý đồ càn rõ ràng một tay ôm em cậu một tay sờ mông cậu tiến tới gần hít mùi hương trên người cậu, Hoài Nam Tư Âm không phản ứng nhiều chỉ cười nhẹ dịu dàng nói:
“Anh có thể nhìn về phía trước không”
Gã đó liền nói:
“Em có hic,…”
Gã khi nghe đưa mắt nhìn về phía trước chưa nói hết câu đã có một con dao bằng bạc đưa thẳng đến trước con mắt của gã,một con dao phẫu thuật sắc lạnh đưa thẳng đến mắt gã khiến gã sợ hãi đôi mắt mở to không dám chớp.
Hoài Nam Tư Âm lưng vẫn quay lại với gã say xỉn kia mà giọng nói vẫn dịu dàng vang lên:
“Tôi tuy không nhìn thấy nhưng lấy đi đôi mắt của anh là một chuyện rất dễ dàng anh,…Có muốn thử không”
Hoài Nam Tư Âm xoay người lại tay cầm con dao vẫn không rời khỏi con mắt trái của gã đó,môi vẫn nở nụ cười xinh đẹp và dịu dàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...