Hàn Lãng đi đến một cái ghế dài thoải mái ngồi xuống đối diện Vương Cúc và Thiên Bích Cẩm khiến cả hai người sống lưng đều lạnh toát,mồ hôi không ngừng đổ ra.Hoàng Thiên cũng đi đến chỗ Hàn Lãng ngồi xuống cái ghế bên cạnh giọng nói lạnh lẽo cất lên ánh mắt đáng sợ nhìn Vương Luận và Thiên Thành:
“HAI ÔNG RẤT THƯƠNG CON GÁI NHỈ!!!”
Giọng nói đáng sợ đến mức khiến Vương Luận và Thiên Thành bất giác run rẩy, Vương Luận liền kiêng dè đáp đi đến đứng cạnh Vương Cúc:
“Vâng,vâng ạ,con gái chúng tôi đi học bị con nhóc rác rưởi Ôn Dương bắt nạt chúng tôi đến đây là để đòi lại công bằng cho con gái”
Thiên Thành cũng chạy vội đến bên cạnh con gái mình cố gắng cười nói:
“Chẳng hay hai vị tại sao lại đến đây,hai vị đến để thăm Thiếu gia và Tiểu thư sao ạ,tôi cũng rất muốn gặp và diện kiến họ”
Hoàng Thiên nghe đến đây, tức giận đến gân nổi đầy mặt tay đang để trên bàn cũng dần lộ rõ những cọng gân đáng sợ lên tiếng:
“BỌN TA ĐẾN LÀ ĐỂ GẶP CÁC NGƯỜI ĐÓ!!!”
Bốn người đối diện nghe vậy cũng toát cả mồ hôi lạnh, Vương Luận run giọng nói:
“Hoàng, Hoàng Tổng ngài nói như vậy là có ý gì ạ”
Hàn Lãng im lặng từ nãy đến giờ cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói âm trầm đến lạnh lùng:
“Vương Tổng và Thiên Tổng có thể hỏi con gái của mình”
Hoàng Thiên hạ giọng nói:
"Có lẽ hai vị tiểu thư lá ngọc cành vàng đây không biết ta là ai nhỉ,…Ta là cha của Hoàng Băng "
Vương Cúc và Thiên Bích Cẩm liền giật thót tim đổ mồ hôi lạnh, Thiên Thành vội nhìn con gái mình hỏi:
“Cẩm Nhi con đã làm gì nói cho cha biết tại sao lại đắc tội với con gái của Hoàng Tổng”
Thiên Bích Cẩm sợ hãi ngồi mà run rẩy không ngừng, Hoàng Thiên hạ giọng nói:
“Vương Tiểu thư thật sự không có gì muốn giải thích hay sao,con gái của ta bị cô đâm một nhát dao,ta có nên trả lại giống như vậy hay không”
Câu nói khiến của Hoàng Thiên khiến Lão Vương và Vương Luận chấn kinh, Vương Luận run rẩy sau đó vội vàng hỏi Vương Cúc trong sợ hãi:
“Cúc Nhi chuyện này là thế nào,con đã làm gì,con nói rõ cho ta biết không phải con bị Ôn Dương bắt nạt sao,sao lại thành ra con làm bị thương Hoàng Tiểu thư chứ”
Vương Luận kinh hãi nghĩ "Không thể đắc tội với Ẩn Hội nếu không cả Vương thị đều không thể sống ". Vương Cúc run rẩy không nói được gì cũng không nghĩ được gì sợ hãi vô cùng, Hoàng Thiên liền nói tiếp với nộ khí vô cùng hung ác:
“Hay để ta nói,là Vương tiểu thư đây lấy oán báo ân ngươi bị bắt cóc khi được Băng Nhi cứu cô vì hận thù cá nhân mà một dao đâm nó xuýt mất mạng, Tiểu Dương mới bắn một phát súng vào chân cô,…TÔI NÓI CÓ ĐÚNG KHÔNG!!!”
Vương Cúc và Vương Luận nghệ xong đều lạnh người, Vương Cúc biết gia thế của Hoàng Băng là rất lớn nhưng không hề biết Hoàng Băng có xuất thân là con gái của Mafia.
Vương Luận sợ hãi khi nghe Hoàng Thiên nói, Vương Luận lập tức mắng Vương Cúc:
“Mày điên rồi, mày có biết Hoàng Tiểu thư là ai không mày lại dám gây ra chuyện tày trời như thế này,mày là muốn mạng tao và tập đoàn Vương Thị sao hả!!!”
Vương Cúc sợ hãi nước mắt chảy dài, Vương Luận lập tức chạy qua phía Hoàng Thiên quỳ xuống nói:
“Hoàng Tổng tôi không biết con gái lại gây ra chuyện lớn,tôi ở đây dập đầu xin lỗi ngài mong ngài tha thứ,xin ngài,…”
Hoàng Thiên không nói bất kỳ điều gì chỉ lạnh lẽo nhìn ông ta,lúc này cửa phòng họp lại một lần nữa mở ra một người đàn ông diễm lệ với đôi mắt và mái tóc màu tím đậm thập phần với Ôn Dương nhưng khác là cao ráo hơn và đẹp hơn rất nhiều, Thiên Bích Cẩm liền nói:
“Ôn Dương”
Vương Luận và Thiên Thành nhìn về phía Ôn Tuyền,Ôn Tuyền chỉ đen mặt chậm rãi đóng cửa lại rồi quay người lại nhìn bọn họ với ánh mắt chết chóc, Lão Vương nhìn thấy Ôn Tuyền mồ hôi ròng ròng nghĩ “Xong rồi,Ôn Tuyền mà ở đây thì chỉ có chết người nếu không thì không xứng với cái danh Sát Thủ Hàng Đầu Thế Giới”.
Thiên Thành nghe Thiên Bích Cẩm nói Ôn Dương cứ ngỡ Ôn Tuyền là Ôn Dương, Thiên Hổ đứng bên cạnh cũng bị nhầm lẫn lo lắng nói:
“Ôn Dương rời khỏi đây đi,nơi này không an toàn đâu,cha anh muốn bắt em đó”
Ôn Tuyền lạnh nhạt không có bất kỳ một phản ứng nào, Thiên Thành liền lớn tiếng tay chỉ về phía Ôn Tuyền quát tháo:
“Đồ rác rưởi, ngươi là Ôn Dương hôm nay ta nhất định phải đánh cho ng,…”
Thiên Thành chưa nói hết thì một con dao đã phóng tới làm xướt mặt ông ta rồi cắm thẳng vào tường, mặt ông ta chảy máu một đường dài ông ta sợ hãi quay sang nhìn Hoàng Thiên đang tức giận gằn từng chữ một:
“MÀY,… ĐANG LỚN TIẾNG VỚI AI VẬY HẢ!!!”
Thiên Thành nhanh chóng rụt tay lại lắp bắp:
“T,tôi, tôi,…”
Lão Vương thấy Hoàng Thiên đang không ổn liền ngán ngẫm nghĩ “Biết ngay mà,tên này có bao giờ để ai nói nặng lời với Ôn Tuyền dù chỉ một chữ đâu chứ”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...