Trong tiết Tiếng Anh Ôn Dương cầm khối rubik sáu ô mà xoay xoay,trong đầu vẫn nghĩ đến chuyện của Hàn Diệt Phong “Anh Diệt Phong lỡ thích người khác phải làm sao mình có nên nói không đây, bực mình thật đó,cái cảm xúc này khó chịu ghê”.Ôn Dương nhìn khối rubik sáu ô liền tục xoay xoay mà không hề chú ý trên bảng cả lớp cũng nhìn Ôn Dương nghĩ “Cậu ta thật sự là không nể nang ai luôn,cô Tiếng Anh hung dữ lắm đó”.
Giáo viên Tiếng Anh sớm đã bị Ôn Dương bơ cho bốc hoả đi dạy mấy chục năm chưa thấy học sinh nào không chú ý như vậy,cô giáo liền gọi trên mặt đã đầy hắc tuyến nhưng vẫn cố nhẹ giọng:
“Ôn Dương,em lên giải tất cả bài này đi”
Ôn Dương đứng lên nói:
“Vâng ạ”
Ôn Dương đi lên tay vẫn cầm khối rubik,tay kia cầm phấn bắt đầu giải từng bài một trên bảng,bài tập kín cả bảng đen nhưng Ôn Dương một tay xoay rubik một tay vẫn im lặng giải bài tập nhưng hồn đã sớm thả đến nơi nào luôn rồi “Bứt rứt ghê, có nên tham khảo ý kiến của bảo bối không ta,dù sao cậu ấy cũng đang hẹn hò với đồ dị hợm mà”.Khối rubik trên tay Ôn Dương khi vừa xoay thêm một vòng nửa màu nào xếp theo màu nấy, xếp đúng tất cả sáu phía thì Ôn Dương cũng giải xong bài trên bảng sau đó đi về chỗ ngồi tiếp tục lấy một khối rubik hình tam giác ra ngồi xoay hồn lại bay đi phương nào.
Bài trên bảng đương nhiên là đúng toàn bộ không sai chữ nào,cả lớp khi nghe cô giáo nói liền nghĩ “Trâu bò ghê,một tay xoay rubik,một tay giải bài vậy mà cũng được”.
Sau khi giờ tan học kết thúc vì hôm nay là thứ sáu cuối tuần nên các giáo viên phải có mặt ở phòng họp hội học sinh để họp,giáo viên nào bước vào cũng uể oải, ngoại trừ thầy Vũ và hai giáo viên Toán và Hoá thì những giáo viên còn lại đều hốc hác không có sức sống, Hoàng Băng và Hàn Tử Diên rất lễ phép thấy họ đi vào liền người rót trà người bưng trà đem đến cho họ,Hàn Tử Diên hiếm khi có hứng thú liền hỏi:
“Thầy cô làm sao vậy ạ,nhìn mọi người đều không khoẻ”
Hoàng Băng vừa đặc tách trà xuống chỗ Lão Vương cũng nói:
“Nếu mọi người không khoẻ có thể quay về cuộc họp hôm nay bọn em có thể giúp mọi người, ngày mai em sẽ giao báo cáo lại cho ạ”
Lão Vương liền nói với hai con mắt thăm như gấu trúc,trong giọng không giấu nổi sự mệt mỏi:
“Không cần đâu, thầy,…Ổn,…Mà”
Khi cuộc họp bắt đầu,các giáo viên thi nhau ý kiến, nhưng mà đều là xoay quanh Ôn Dương,giáo viên môn Sinh nói:
“Ôn Dương rất giỏi nhưng em ấy chẳng bao giờ chú ý nghe giảng hết”
Giáo viên dạy võ:
“Lần trước khi học con bé không chú ý cứ ngồi ngây ngẩn rồi gục đầu ngủ mất,tôi muốn đấu vài quyền để con bé tỉnh ngủ,ai ngờ con bé vừa tung một cước đối thủ liền bay mất”
Giáo viên môn Lý:
"Con bé ngủ luôn trong tiết của tôi,tôi kệ luôn dù sao nói cũng không được muốn xem trong bài kiểm tra con bé đạt điểm thế nào,…Tới lúc kiểm tra sợ con bé gian lận nên gọi em ấy lên ngồi chỗ tôi ngờ đâu bài kiểm tra,… điểm tuyệt đối "
Giáo viên môn giáo dục công dân sa sút mặt mày nói:
“Mọi người còn đỡ tiết của tôi con bé trốn mất,vậy mà điểm thi lại đạt điểm tuyệt đối”
Giáo viên môn Toán có hơi ngơ ngác nói:
“Tôi thấy Ôn Dương bình thường mà,con bé rất ngoan luôn chăm chú nghe giảng còn rất hay phát biểu bài nữa”
Giáo viên môn Hoá cũng gật đầu đồng ý:
“Đúng đấy,tôi thấy đâu như mọi người nói,con bé rất chăm chú nghe giảng luôn lúc thực hành cũng rất ngoan ngoãn làm theo người khác nói,trong tiết của tôi luôn như vậy, không hề mất tập trung dù chỉ một chút”
Hàn Tử Diên và Hoàng Băng bên này nghe các giáo viên nói về Ôn Dương cũng không biết nói gì chỉ biết cười bất lực, Hoàng Băng nghe tới giáo viên môn Hoá và môn Toán nói vậy liền cạn lời nghĩ “Con bé tập trung trong tiết của hai vị là vì hai môn đó con bé cực kỳ yếu nên mới tập trung,hai vị có thể dạy môn khác sẽ biết ngay nổi khổ của các thầy khác thôi à”.
Ôn Dương lúc này đang đứng trên sân thượng để suy ngẫm, nhưng ngẫm qua ngẫm lại cũng không ngẫm được gì, liền định ngã người ra sau rồi ngồi xuống luôn khi vừa ngã ra thì đã ngã vào lòng ngực của một người,Ôn Dương liền quay lại thì đang nằm trọn trong lòng Hàn Diệt Phong.Gương mặt Ôn Dương lập tức đỏ bừng,cố gắng bình tĩnh nói:
“Anh, Diệt Phong sao anh lại ở đây”
Hàn Diệt Phong nhìn con mèo nhỏ đang ở trong lòng liền nói:
“Anh đi tìm em,sắp đến giờ ăn trưa rồi”
Ôn Dương liền đứng thẳng dựa vào lan can của sân thượng nói:
“Hôm nay không có khẩu vị chút nào”
Hàn Diệt Phong đi đến đứng cạnh cô hỏi:
“Chuyện gì”
Ôn Dương phồng má nói:
“Có chuyện nghĩ mãi cũng không thông,nên có hơi bực bội”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...