Thanh Xuân Của Những Đứa Con Mafia
Hoài Nam Tư Âm nghe câu hỏi của Ôn Tuyền cũng chỉ bình tĩnh đáp:
“Theo như lời của Hạ Thiếu gia và Hàn Thiếu gia, thì họ muốn mượn chỗ của tôi để dễ bề làm việc,bọn họ nói muốn giúp mọi người xử lý chuyện ở công tỷ muốn tôi giúp họ giữ bí mật”
Hàn Lãng nghe xong có chút tức giận với cái đám ôn con không nghe lời này nói:
“Cái đám này, không nói cho bọn nó là sợ bọn nó có nguy hiểm sao toàn thích đâm đầu vào nguy hiểm vậy”
Hoàng Thiên liền nói:
"Không được, phải đến đó dạy tụi nó một bài học "
Hoài Nam Tư Âm liền lên tiếng nói:
"Tại sao các vị không thử xem các vị Thiếu gia và Tiểu thư muốn làm gì "
Hoàng Thiên tức giận nói:
“Cái gì mà làm gì lần trước chỉ vì tụi nó dính vào những chuyện này mới gặp nguy hiểm,bây giờ lại để bọn nó đi vào nữa lỡ có mệnh hệ gì thì phải làm sao”
Ôn Tuyền thở ra một hơi nói:
“Bác sĩ Tư Âm,vậy bọn nhỏ nhờ cậu chăm sóc giúp một thời gian, nhưng nếu có thể thì cậu cho phép chúng tôi xem camera trong nhà cậu để nhìn tụi nhỏ”
Hoài Nam Tư Âm giọng nói nhẹ nhàng vang lên nói:
“Được chứ”
Hàn Lãng liền nói:
“Chuyện này không được,…”
Hà Nhiếp lúc này cũng lên tiếng:
“Tụi nhỏ nhờ cậu nhé Tư Âm”
Hà Nhiếp khi nghe được sự đồng ý của Hoài Nam Tư Âm liền cúp máy, Hoàng Thiên thắc mắc nhìn hai người nói:
“Tại sao hai người lại làm vậy”
Hàn Lãng tiếp lời nhìn vợ mình nhẹ nhàng đi tới hỏi:
“Nhiếp Nhi sao em lại không cản bọn nhỏ”
Hà Nhiếp quay sang lấy tay nhéo má Hàn lãng nói:
“Không phải anh muốn huấn luyện ba đứa nhỏ để bọn nó sau này tiếp quản công ty hay sao,vậy thì cứ để tụi nó làm những gì mình muốn đi”
Hàn Lãng đỏ mặt nhìn vợ rồi cũng ngoan ngoãn kéo ghế ngồi xuống cạnh Hà Nhiếp mà không nói gì nữa,Ôn Tuyền lúc này cũng thở dài nói:
“Kinh nghiệm tự chúng có được,sẽ là bài học cho chúng thay vì để chúng học lý thuyết chi bằng để chúng tự trải nghiệm”
Hoàng Thiên gật đầu không nói gì nữa, lúc bên trong văn phòng của bọn họ màn hình chính lớn nhất trong phòng liền hiện lên camera ở phòng khách của Hoài Nam Tư Âm,trên màn hình là đám Ôn Dương đang ngồi nói chuyện camera có thể thu cả âm thanh nên đám Ôn Dương làm gì nói gì đều có thể nghe được.
Hạ Kiêu ngồi cạnh Cố Thanh mệt mỏi nói:
“Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu từ đâu đây”
Cả đám hiện giờ đang ngồi trước một cái bàn thủy tinh hình vuông trên bàn là sáu cái laptop mỗi người một cái,và một chồng tài liệu trên tay của mỗi người hiện đang cầm một sấp tài liệu, Hoàng Băng nhìn tài liệu nói:
“Tôi nghĩ là chúng ta nên bắt đầu điều tra từ những vụ mất tích thương mại,và những chuyện có liên quan đến bên ngoài sau đó mới tới kỹ thuật số”
Hàn Tử Diên ngồi cạnh Hoàng Băng đối diện là Ôn Dương và Hoàng Diệt Phong,Hàn Tử Diên cầm cây bút nói:
“Tớ nghĩ những chuyện này đều có sắp đặt,tớ nhớ về lĩnh vực giao thương của Hàn Thị mỗi khi rời cản đều được kiểm tra rất tốt nhưng khi xảy ra vụ việc lại có một chiếc tàu chở hàng bị chìm,ba chiếc bị đánh cấp đây là điểm kỳ lạ”
Hàn Diệt Phong tiếp lời nói:
"Hơn nữa điểm kỳ lạ nằm ở đây là những chiếc tàu đó ít nhiều đều bị đi sai đường hải,tôi có nhờ người điều tra bọn họ nói trước khi tàu rời cảng luôn có người đi lên đi xuống không rõ lai lịch nhưng lại có đồng phục của thuyền viên nên không bị nghi ngờ "
Cố Thanh im lặng ngồi bên cạnh Hạ Kiêu theo thói quen ghi chép lại những gì họ nói, Hoàng Băng nhìn vào tập tài liệu đang cầm trên tay nói:
“Du lịch và buôn bán đều bị cho người đến quấy phá,chi nhánh công ty giải trí thì tung lên mạng đời tư của ca sĩ và diễn viên khiến cổ phiếu bị ảnh hưởng,cái này là trò thả lưới thu gọn chứ không đâu hết”
Ôn Dương ngồi cạnh Hàn Diệt Phong,tay cô cầm khối rubik hình tam giác không ngừng xoay qua xoay lại nói mà mắt vẫn dán chặt trên khối rubik:
“Cái trò này rất quen”
Câu nói của Ôn Dương gây chú ý đến mọi người,Hạ Kiêu liền nói:
“Nè đồ vỡ đầu,cậu nãy giờ không nói gì sao giờ lại lên tiếng rồi”
Ôn Dương cứ ngồi dựa vào Hàn Diệt Phong như vậy mà không trả lời,Hàn Diệt Phong cũng rất vui vẻ để cô dựa vào,Hàn Tử Diên thấy Ôn Dương lạ liền lên tiếng:
“Nè Anh Anh,thật sự không sao chứ”
Hạ Kiêu nghe vậy liền trêu chọc:
“Nè đồ vỡ đầu,…Ê đồ nấm lùn,…Nè sát thủ R vỡ đầu,…”
Ôn Dương hoàn toàn không có phản ứng gì chỉ tập trung xoay khối rubik hình tam giác kia, Hoàng Băng lo lắng:
“Con bé làm sao vậy”
Cố Thanh chỉ vừa xem tài liệu vừa thản nhiên nói:
“Không cần lo cho cậu ấy đâu,đây là thói quen của cậu ấy cứ suy nghĩ chuyện gì căng thẳng hay quan trọng thì sẽ chẳng bao giờ chú ý đến xung quanh,sau khi khối rubik đó giải xong thì cậu ấy cũng nghĩ ra cách giải quyết vấn đề cũng sẽ bình thường lại thôi”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...