Biểu tình đầu tiên trên mặt chị ấy là bất ngờ, nhưng lập tức chỉ vài giây sau đổi thành vẻ mỉm cười ôn nhu nhìn tôi, thậm chí còn nhiệt tình đỡ hộ tập văn kiện cao ngập mặt trên tay tôi– Để chị.– Phiền chị quá, em muốn gặp anh…à, tổng giám đốc.– Thường thì văn kiện trình ký sẽ để ở chỗ chị, sau đó chị sẽ mang vào phòng cho anh Phong.
Nếu em muốn cũng có thể tự mình mang vào, có điều hiện giờ Phong không có ở đây.Hai tiếng Anh Phong chị ấy gọi ra thật gần gũi, khiến tôi có cảm giác như mình đang là người thừa vậy.
Còn có thể làm thế nào nữa chứ.– Vậy em đặt ở đây.
Cảm ơn chị.Tôi đặt đống giấy tờ lên bàn rồi xoay bước rời đi.
Chỉ là trước lúc thang máy đóng lại, bất giác nhìn về phía cửa phòng anh ấy.
Bỗng nhiên tôi có cảm giác anh đang ở đây, ngay sau cánh cửa gỗ trắc màu trầm.***Trở về phòng, mọi người đã đi ăn trưa gần hết, cách đây nửa tiếng tôi còn vui vẻ, vậy mà giờ cảm thấy tâm trạng như vừa bị giáng một đòn, nhất thời không muốn ăn uống gì nữa.– Thanh Xuân, không đi ăn trưa à?Ngước mặt nhìn lên, bạn cùng phòng tên Thuỷ của tôi đang đứng đối diện, có vẻ như muốn cùng tôi ăn trưa– Không.
Mình hơi mệt.
Bạn ăn đi– Sao vậy? Có cần mình mua gì về cho không?– Không sao đâu.
Buổi sáng mình ăn hơi nhiều.
Cảm ơn bạn.Nghe tôi nói vậy, Thuỷ mới yên tâm rời đi.Vừa được vài phút, lại nghe tiếng gõ cửa.
Không phải chứ, sao mới đi ăn mà về nhanh vậy.– Xin chào, cho hỏi có cô Quách Thanh Xuân ở đây không?– Là tôi– Tôi là nhân viên của cửa hàng đồ ăn bên kia đường.
Đây là cơm trưa của chị.
Chúc chị ngon miệng.Tôi đứng thất thần một lúc, cũng không nghĩ ra là mình gọi đồ ăn trưa từ lúc nào.
Rõ ràng hôm nay mới là ngày đầu tiên tôi đi làm, làm sao có thể biết số điện thoại cửa hàng đồ ăn được chứ.
Đây chắc chắn là ba thân yêu của tôi, lo tôi ngày đầu đi làm ăn uống không đầy đủ đây mà.Nghĩ vậy, tôi đành nhấc điện thoại lên cảm ơn ba một tiếng, không ngờ lời vừa nói ra, ba tôi đã hét ầm lên trong điện thoại, khiến tôi muốn nứt cả màng nhĩ– Cái gì? Con không ăn trưa cùng Phong à?À ra thế!!! Câu trả lời là: Không phải ba tôi.Chẳng còn cách nào, thôi thì đã đưa đến thì ăn vậy.***Tối hôm đó trở về nhà, anh vẫn chưa về.
Cả ngày ở công ty không hề chạm mặt, về nhà cũng không gặp.
Bỗng nhiên tôi lại thấy nhớ anh!!!Ăn tạm một bát mì trứng, tôi leo lên sofa nằm nghe nhạc một lúc, không ngờ ngủ quên mất.
Tới khi tỉnh lại đã thấy mình nằm ngon lành trên giường lớn trong phòng.Lẽ nào tôi mộng du tự mình bò về phòng? Hay là có ai đã ôm tôi về? Hai trường hợp này, đều có khả năng xảy ra.Lê bước rón rén ra hành lang, tôi thấy cửa phòng làm việc của anh vẫn sáng đèn.
Đã 3h rồi mà anh còn chưa ngủ, có lẽ là lúc nãy anh ôm tôi về phòng.Bất giác, tôi đưa cánh tay mình lên mũi ngửi ngửi, chẳng biết có phải ảo tưởng hay không, tôi ngửi thấy mùi trầm hương của anh vẫn còn phảng phất trên tay áo.Tôi pha một ly cafe sữa nóng, gõ cửa phòng anh, không đợi anh trả lời đã lập tức đẩy cửa bước vào.Phong dừng xem tài liệu, ngẩng mặt lên nhìn tôi, tuy nhiên nửa chữ anh ấy cũng không nói trước.Tôi đặt ly cafe lên bàn rồi ngồi xuống sofa gần đó, không nhanh không chậm lên tiếng– Đã khuya như vậy, sao anh còn làm việc?– Ngày mai có cuộc họp quan trọng.Tôi không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng nhìn anh.
Chỉ ước thời gian ngưng lại ngay giờ phút này, để tôi có thể đường đường chính chính được ở gần anh, được ngắm anh mỗi ngày.Đối với tôi, đàn ông đẹp nhất không phải là ngoại hình mà chính là phong thái lúc làm việc của anh ta.
Nghiêm túc và chăm chú.
Rất cuốn hút.– Ngày đầu đi làm thế nào?Đang mông lung ảo tưởng về tương lai, anh bất chợt hỏi khiến tôi nhất thời giật mình.– Cũng tốt.
Mọi người đều rất thân thiện.– Ngủ sớm điTôi rõ ràng muốn hỏi anh “tại sao đã kết hôn rồi mà còn để chị ấy làm thư ký như vậy”, “tại sao lại không nghĩ đến cảm giác của tôi” nhưng thật sự đối diện với anh, tôi không cách nào mở miệng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...