Nhìn Huy có vẻ mệt mỏi không muốn dậy, hôm qua Huy có dự lễ đêm rồi, Hiền không cứng rắn gọi Huy dậy, chỉ nói cậu biết cô đi lễ tối.
Huy ừm ừ nói đã biết, cả người vùi chặt trong chiếc chăn đơn.
Khép lại cửa phòng em trai, Hiền ra hiệu với Nhật ‘Đi thôi.’
Nhật gật đầu đi trước dắt xe ra cổng ngoài ngồi đợi.
Đêm nay Hiền mặc chiếc đầm màu rượu mận, viền ren màu trắng càng nổi bật màu da tươi sáng, khi đóng khóa cửa xong cô chọn ngồi vắt chân một bên, tay phải vòng eo Nhật trụ bám.
Dự lễ xong cũng đã tới tám giờ tối, Nhật định chở Hiền đi ăn tối nhưng cô không muốn vì không thấy đói nên cậu quyết định ghé quán ven đường mua ba bị bún bò mang về.
Hiền đi lễ thường không cầm theo điện thoại, mà Nhật thì không có số của Huy cho nên không thể gọi điện về hỏi Huy đã ăn tối hay chưa.
Trong khi chờ chủ quán chế bún, Nhật nói Hiền đọc số liên lạc để mình lưu lại, suýt tí nữa cậu quên cái vụ này có mà khóc thét, lưu xong, cậu nói.
- Được rồi, lát về anh thử nhá máy rồi em cũng lưu lại đi.
- Vâng.
Rất nhanh bà chủ chế xong ba tô bún, Nhật rút cái bóp da đưa Hiền đi thanh toán tiền.
Nhận túi bún treo vào cái móc phía trước, bóp da đút lại túi quần, cậu đèo người yêu về lại nhà.
Mua ba bị bún là quyết định đúng, cả hai về đến nhà thì Huy cũng vừa mới dậy, bằng chứng là khi Hiền gọi thì nghe âm thanh trả lời của cậu vang lên từ trong nhà tắm.
Hiền nói mình không muốn ăn, bảo Nhật và Huy chia nhau phần của mình đi rồi vào phòng thay ra bộ đồ đang mặc cho thoải mái.
Nhật nói đã biết, cậu rửa mặt qua loa rồi đem rau sống rửa lại, đem ngâm với chút muối khi ăn sống sẽ tốt hơn, rồi mới bật bếp hâm nóng lại nước lèo.
Khi Huy ra khỏi nhà tắm thấy Nhật vẫn chưa đi, nhìn Nhật mặc áo sơ mi màu xanh đen bỏ thùng đầy lịch sự, không phải kiểu mình trần bất nhã như lúc chiều thì ánh mắt tốt hơn.
Nhật cố tỏ vẻ tự nhiên giao tiếp cùng Huy, cậu quay lại hỏi.
- Anh đang đổ bún, em ăn rau trụng hay rau sống.
- Rau trụng… anh cần em giúp gì không?
Nhật lắc đầu – Xong rồi, em ra bàn ngồi đi, lát anh bưng lại cho!
Tuy Hiền nói không muốn ăn nữa, nếu chỉ có hai người Nhật sẽ bảo cô ăn thêm vài miếng cùng tô của mình, vì có Huy ăn chung nên cậu múc ra một chén nhỏ cho cô.
Hiền đi ra Nhật vừa nấu xong, cô đi lại phụ Nhật bưng một tô đưa cho em trai trước.
Việc hôm nay gặp lại Nhật và phát sinh quan hệ cùng cậu, đến bản thân Hiền cũng bất ngờ nói chi em trai.
Thấy em trai nhìn mình chằm chằm cô hiểu thằng nhóc này muốn cô tự nói trước.
Đặt tô bún đang bốc nghi ngút khói trước mặt thằng bé, cô nói.
- Ừm, kia là anh Nhật, em cũng biết anh ấy rồi đúng không, tụi chị đang quen nhau…
Lời nói cuối cùng có chút nhỏ dần, thực sự lúc này cô rất là xấu hổ.
Lúc này Nhật bưng tô còn lại cùng chén bún nhỏ cho Hiền đi lại, đặt các thứ lên bàn, cậu lại lần nữa chào hỏi với Huy, ngôn ngữ cũng thật sự sượn sùng.
- Lúc chiều hơi thất lễ mong em không để ý!
Nghe Nhật nói vậy Hiền giật mình không biết giữa hai người phát sinh hiểu lầm gì, đôi mắt mở lớn nhìn qua hai người hỏi.
- Có chuyện gì vậy?
Thì Huy lên tiếng giải vây – Không có gì đâu chị, em ăn trước nha.
Nói xong cậu nhanh chóng làm phép thánh, cầm đũa lên, gục đầu vào tô gắp bún cho vào miệng ăn.
Đẩy chén bún nhỏ đến trước mặt Hiền, Nhật nói.
- Em cũng ăn một chút đi.
Xác thực Nhật chia như vậy cô có thể ăn được nên nói cám ơn, cả hai làm xong phép thánh cũng cầm đũa lên bắt đầu ăn, bất giác xung quanh chỉ còn vang tiếng nhai thức ăn cùng tiếng húp nước canh, không ai nói chuyện với ai tránh ngại ngùng cùng xấu hổ.
Ăn tối xong, Nhật ở lại trò chuyện cùng chị em Hiền cho đến chín giờ mới trở về phòng trọ của mình.
Về tớ phòng đã thấy Bảo nằm trên giường lướt điện thoại, không biết cậu ta về từ lúc nào.
Gần hai năm qua ở trọ chung, trừ thời điểm Nhật phải học thêm giờ phải về trễ còn hầu hết người về trễ nhất phòng đều là Bảo.
Từ lúc Nhật đẩy cửa phòng dắt xe vào phòng, sau khi trả lời câu hỏi khách sáo của nhau ‘Mày về rồi đó à!’ ‘Ừ’ đến lúc Nhật cầm quần áo đi tắm, ánh mắt Bảo chẳng khác nào chim ưng lia theo con mồi.
Nhật tắm xong thì giặt luôn bộ đồ mặc ngày hôm nay, trước treo lên giá móc ráo nước, sáng mai mới đem ra ngoài phơi gió thơm tho.
Chịu không nỗi cái nhìn lom lom kia, Nhật nhăn mày nói.
- Muốn nói gì nói lẹ đi ông đây còn ngủ.
Bảo không dám vỗ ngực tự xưng mình nhà đoán số, có điều mắt thấy Nhật cũng biết được bảy tám phần, xem ra khúc mắc hai người kia đã giải quyết xong rồi.
Tuột xuống giường tầng xán ngồi bên cạnh Nhật, quàng vai cậu Bảo cười xấu xa.
- Chuyện giải quyết xong rồi?
Nhật gật đầu ừ.
Trưng vẻ mặt hóng hớt, Bảo ân cần hỏi – Là chuyện gì khiến hai người khúc mắc? Rồi làm thế nào tháo gỡ được vậy?
Cảm xúc trào dâng muốn hóng hớt để chia sẽ cùng đám tứ quái thì bị Nhật bơ đi.
Nhật không muốn chia sẽ chuyện này với bất cứ ai, dù đó là thằng bạn thân của mình nên cậu chuyển đề tài nói.
- Cậu không ngủ sớm mai lên lớp à?
Sau đó nằm xuống giường xoay lưng với Bảo ý nói không muốn tiếp chuyện.
Hành động này của Nhật khiến Bảo thật sự tức khí, cậu phì phò bò lên giường nằm xuống, cầm điện thoại mở chat yahoo ra, kéo kéo màn hình click vào nick Hoa Mai Cô Nương tố khổ, sau khi nhắn tin qua lại một lúc thì cơn tức giận kia đều vứt sau đầu, trước khi rơi vào mộng đẹp khóe miệng hoàn toàn cong lên.
Nằm giường dưới biết Bảo đang nhắn tin cho ai, Nhật cũng cầm điện thoại ra nhắn với Hiền.
[Nhật] Em ngủ chưa?
Rất nhanh Nhật nhận được tin nhắn hồi đáp.
[My love] Sắp rồi, em đang tính nhắn cho anh nè!
[Nhật] Em ngủ đi mai còn phải dậy sớm.
[My love] Dạ, anh ngủ ngon.
[Nhật] Ngủ ngon.
Ba năm sau.
Mùng bốn tết, lớp 12A5 tổ chức họp lớp giao lưu bạn cũ, buổi họp lớp lần này có hơn phân nữa thành viên trong lớp tham gia, bộ tứ hotboy của lớp vắng mặt mỗi mình Hoàng.
Sau năm năm gặp lại, nhìn gương mặt ai nấy cũng đều đã trưởng thành, bên cạnh đó là sự khôn khéo riêng của mỗi người, biết ai cũng có mục tiêu theo đuổi, mọi người cảm thấy buổi họp mặt này thật tận hứng, liên tục nâng cốc chúc mừng nhau.
Bạn, hãy cố lên, chúng tôi tin tưởng bạn.
Tàn tiệc ra về, ai nấy cũng đều nuối tiếc, cùng hẹn dịp khác sẽ hội họp lại một lần nữa.
Những người uống nhiều cồn, nếu không có tài xế chở về thì bắt taxi về nhà, Hiền cùng Nhật tiễn Toàn, Bảo lên xe taxi thì cô chở Nhật về nhà.
Ngồi phía sau ôm eo nhỏ người yêu, gió lạnh táp vào mặt Nhật phần nào thanh tỉnh, hít mũi vài cái, ghé sát mặt Hiền phà ra toàn mùi bia rượu, Nhật thì thầm.
- Chiều nay cùng anh về thành phố đi!
Hiện tại quan hệ cả hai đã được gia đình hai bên chấp nhận, hai nhà cũng đã gặp gỡ vài lần.
Hiện tại Nhật mới ra trường được một năm, công việc chưa ổn định cho nên hai nhà quyết định cuối năm nay mới tổ chức đám cưới cho cả hai.
Nhật xin làm việc cho một công ty Luật khá có tiếng ở thành phố.
Căn nhà hai chị em Hiền đang sống khá rộng rãi, có hẳn hai phòng, Huy chưa cưới vợ mà Hiền vẫn đang phụ em trai buôn bán trên đó cho nên cưới xin xong hai người tạm thời ở chung ngôi nhà này, về sau ổn định mua được nhà chuyển sau cũng không muộn.
Việc buôn bán trên thành phố mùng mười mới khai trương, không cần gấp gáp về trên đó, có điều nhà để không lâu không tốt, nếu cả hai xin phép về đó trước đi chơi riêng mấy ngày gia đình hai bên cũng không quá khắt khe mà đồng ý.
Vừa qua cả hai đều bận rộn, thời gian gặp nhau đều vội vàng, nghe Nhật đề nghị Hiền liền đồng ý.
- Để về em nói với ba mẹ một tiếng.
- Ừ.
Chở Nhật về tới nhà, chào hỏi người lớn xong, bảo Nhật tranh thủ nghỉ ngơi thì cũng xin phép ba mẹ Nhật về nhà.
Quyết định chiều nay về lại thành phố, quãng đường đi mất đến hai, ba giờ cho nên Hiền tranh thủ về thu xếp đồ đạc và nghỉ ngơi một chút.
Không ngoài dự đoán cả hai, ba mẹ hai bên đều đồng ý cho bọn họ đi chơi riêng.
Hơn bốn giờ chiều, Nhật lái xe qua nhà Hiền xin phép ba mẹ Hiền chở cô đi chơi.
Thời điểm lái xe vào thành phố, hai bên đường hầu hết đều đóng cửa vắng teo, khác với khung cảnh tấp nập ngày thường, chuyện này cũng dễ hiểu, sự thật dân cư trong thành phố đông đúc đều là dân tứ xứ đổ về lập kế sinh nhai, ngày lễ tết mọi người đều trở về nhà ăn tết cùng gia đình mình.
Vào đến nhà vừa đóng khóa cửa xong, cả hai đều thấy được khát vọng của đối phương, không kịp bỏ đồ đạc trên tay xuống mà cùng quấn lấy nhau một đường cho tới phòng ngủ.
Hòa cùng âm thanh dục vọng nguyên thủy pha lẫn âm điệu ngọt ngào ‘Em yêu anh!’ ‘Anh yêu em!’ kéo dài cho đến cả hai cùng thỏa mãn nhau.
Nhìn hình ảnh cả hai trong mắt đối phương, cảm thấy thật may mắn vì bọn họ đã không bỏ lỡ mối tình thuở thanh xuân của mình, cùng hy vọng tất cả những xúc cảm này sẽ kéo dài mãi mãi tận mai sau.
- --Toàn văn hoàn---.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...