Sau trận đá, cả đội bóng được đặc cách có xe của trường đón về, tôi và đội cổ vũ tự về.
Ừ thì thầy Thể Dục có ngỏ ý cho tôi lên xe ấy, nhưng tôi ngồi xe ô tô về, rồi xe tôi ném cho ai :v Và trước khi về, tôi cùng thằng Dương đi tìm thằng ăn nói không phải giữa trận đấu.
Nhưng lại không thấy nó đâu, Dương gầm gừ như thể muốn đấm người lắm rồi mà không đấm được.
Tôi phì cười, vỗ vai nó.- Thôi, dù gì cũng thắng rồi.
Cho qua đi.- Hừ.
Về!Nó khoát tay, đi lấy xe, khi cả hai khoác vai nhau đến chỗ gửi xe, liền bất ngờ khi thấy Minh.
Nó nhìn hai đứa tôi, dường như không vui cho lắm.
Nhưng thằng Dương không để ý, khệnh khạng đi đến bên nó, đập vai.- Sao chưa về?Nó nhìn tôi, không trả lời Dương, tôi nhanh miệng thêm câu.- Tao tưởng mày về cùng đội bóng.- Đợi mày.Nó đáp cụt lủn, hất tay thằng Dương ra, xoay xe của tôi, đạp lên phía trước.
Tôi chưa kịp phản ứng, thì nó gắt.- Lên xe.Tôi lật đật chạy đến, bám vai nó, trèo lên, đứng vững trên hai thanh sắt để chân.
Không quên chào Dương một câu, cả người mất thăng bằng vì Minh đạp xe đi luôn.
Khổ nỗi, xe địa hình không lắp yên sau, nên có mỗi người lái được ngồi, còn người sau đứng.
Đây cũng chính là lí do khi đi học cả hai đứa đều đi xe nó.Đi được một đoạn, thấy nó im lặng, tôi cảm giác lạ lùng.
Liền mở lời.- Trưa này định ăn gì?- Gì cũng được.- Thế đội bóng bao giờ liên hoan.- Tối.Nó vẫn đáp cụt lủn, tông giọng trầm hơn bình thường, nó chỉ như thế khi đang không vui.
Tại sao? Sao lại không vui? Đội bóng thắng đáng ra phải vui mới đúng.- Sao đấy? - tôi hỏi nó- Gì?- Không vui gì à?- Không.- Rõ ràng là có.Tôi khẳng định chắc chắn, hai tay không yên vị mà bóp chặt vai nó.
Nó kêu lên, bảo tôi "đứng im đi, ngã xe bây giờ", nhưng nó không chịu nói, tôi càng phá, còn chọc léc nó.
Vâng, như lời nó cảnh báo, quả hai ngã lăn ra đường.
Đứa thì rách toạc tay, đứa thì đầu gối không lành lặn.
Thảm cảnh!- Đấy, tao đã bảo rồi, còn không nghe cơ.Nó nhìn đầu gối tôi, tôi cười trong đau khổ, lại nhìn mu bàn tay nó, xót!- Về nhà đã.Tôi dựng xe lên, ngỏ ý muốn chở nó, nhưng nó không nghe.
Nói "đầu gối như thế thì đứng đi, cử động nhiều làm gì".May là ngã xe đạp, vết rách bé, không nghiêm trọng, chứ đi xe khác là...Tay Minh đã được tôi sát trùng, bôi thuốc, khi ra ngoài thì dính băng cá nhân.
Chân tôi vết rách to hơn thì băng lại bằng gạc.
Khi cả hai đứa đến quán ăn mà nhà trường tổ chức liên hoan, cả đội bóng ai cũng tròn xoe mắt tò mò.- Hai chúng mày đi kiểu gì mà thành ra thế này?Thằng Long chân bó ở bắp ngồi cạnh tôi hỏi.
Tôi chép miệng, xua tay nói "sự cố ngoài ý muốn".
Minh vừa chia đũa cho mọi người, vừa lườm tôi, như thể muốn dằn mặt tôi.- Ừ thì...sự cố thôi.Nó nhấn mạnh chữ "sự cố thôi" làm tôi chột dạ, lại nhìn sang cả đám tò mò xung quanh, tôi xua tay.- Ăn đi, thức ăn nguội rồi kìa.
Haha.- Ừ thôi, ăn đi ăn đi.Thằng Long cũng thôi tò mò, cầm đũa lên, gắp cho tôi một miếng thịt.
Không quên bồi thêm câu.- Thay mặt đội bóng, cảm ơn!Thấy nó nói thế, tôi cũng thoải mái, cười tươi "không có gì, mấy thằng ngồi xung quanh cũng gắp cho tôi.
Duy chỉ có Minh không làm gì.- Không gắp cho tao à?- tôi huých khuỷu tay vào người nó.- Gắp nữa để đâu?Nó liếc bát của tôi, tôi nhìn lại bát mình.
Hic, đúng là không còn chỗ thật.- Há miệng.Nó không nhìn tôi, tôi "hở" một tiếng, nhưng cũng làm theo.
Nó đưa con tôm bóc rồi vào miệng tôi, "đấy, cho mày.
Không phải đòi".
Nghe nó nói xong tôi cười khúc khích, eoooo, lại còn bóc tôm chứ.
Yêuuu thế!- Ơ, Dương không đi à?Vừa nhai tôm, tôi vừa nhìn xung quanh.
Minh khó chịu ra mặt- Có đá đâu mà đi.- À, tại cứ nhớ là nó ở trong đội bóng.
Quên mất nó không đá trận này.- Ăn đi.
Dương ít thôi, lúc nào cũng Dương, hỏng người.Minh đưa cho tôi một con tôm nữa.
Nó vừa đưa vừa trách, tôi có cảm giác nó không thích Dương, chắc tại thằng Dương nó không lịch sự cho lắm.
Tính nó cứ bộc tuệch bộc toạc, với Minh thì là tí toét vô duyên, nhưng với tôi lại là vô tư thoải mái.
Thôi, mỗi người một tính..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...