- Cái giá của sự coi khinh người khác.Quân chốt một câu khi lớp bên kia thua sát tỉ số 1 quả, không có ý chọc tức, nhưng là Tuấn "gáy" trước.
Thua thì thua, nhưng vẫn rất sòng phẳng trả tiền, đến cuối cu cậu nở nụ cười quái dị.- Cái gì tao cũng thua mày, nhưng đàn bà thì không.- Mày thấy tự hào khi giằng co tình cảm, nhưng tao thì không.Nói xong liền quay ra chỗ tôi, ra hiệu đi về.- Tuấn ấy, nó nói hơn thua cái gì?- Hử?- Đàn bà ấy?- Bố tôi và bố Thanh là bạn thân, nên chúng tôi chơi thân từ bé.
Tôi không phủ nhận rằng mình thích cậu ấy, và Tuấn biết điều đó.
Từ bé đến lớn nó vẫn thích hơn thua với tôi, cho nên cái gì liên quan đến tôi, nó sẽ gây khó dễ hoặc cướp cho bằng được.
Và Thanh cũng vậy.- Thanh không biết Tuấn là kiểu người gì à?- Nó dại lắm.Tôi chậc lưỡi tiếc rẻ, đáng ra cũng có thể tốt đẹp như tôi và Minh mới phải.
Tôi có thể thấy Quân rất khiêm tốn, xử lí mọi chuyện cũng vô cùng bình tĩnh, lúc bị Tuấn nói đểu cũng vô cùng từ tốn.
Không bù cho Minh nhà tôi, mặc dù không rối mù lên như Dương, nhưng giọng điệu lúc nào cũng gắt cực kỳ.
Nếu như tôi là Thanh, tôi sẽ chọn Quân mà không phải badboy như Tuấn.
Đấy là nếu như tôi là Thanh nhé, chứ bình thường tôi vẫn là tôi ấy.
Hỏi tôi chọn Quân hay Tuấn, thì chắc chắn tôi sẽ chọn Minh, ò :v.- À, ghé qua tạp hoá đi.
Tôi mua đồ cho lớp.Tôi và Quân dừng lại ở một đại lí, nhờ lớp trưởng chọn đồng hồ vậy.
Còn tôi lấy mấy cái khăn, thêm chậu con, thùng rác.- Quân với bạn gái đi mua đồ cho lớp hở?- Vâng.- Tuấn nhà bác đâu?- Chắc tí nó về ấy.
Chúng cháu đá xong rồi.Một người phụ nữ tầm trung gói đồ cho chúng tôi.
Qua nội dung nói chuyện, tôi cũng có thể đoán ra được đây là mẹ của Tuấn.
Trông bác ấy hiền thế, mà Tuấn lại...Tôi nhận hoá đơn từ tay bác, thanh toán tiền, không quên chào tạm biệt mới quay ra.- Mẹ Tuấn à?- Ừm.- Tôi thấy chẳng giống tí nào.- Chắc nó giống bố nhiều hơn.- Đáng ghét như vậy à?Quân cười nhạt, bảo "chẳng biết nữa", có khi thế thật.
Rồi Tuấn đi xe cup, nẹt bô, chở Thanh phóng ầm ầm lên trước xe tôi.
Tôi lại càng không có thiện cảm với cậu ta rồi đấy.- Thi xem ai được vào đội tuyển tỉnh nhé.Nó đi qua, hét lớn, xong tiếp tục phóng như điên.
Tôi cảm giác Quân đang cười đểu, một nụ cười quái dị.- Đội tuyển gì vậy?- Bóng đá tỉnh.
Đoàn thanh niên đang tổ chức đá các trận nhỏ lẻ, xong lên đến cấp tỉnh.
Để tiếp tục đá vùng.- Đá vùng là nhiều tỉnh xung quanh thi với nhau ấy hả?- Ừm.
Để bổ sung nguồn lực cho quốc gia ấy.
Tìm ra các chân sút tiềm năng, vào đội tuyển quốc gia.- Ồ.Trong đầu tôi chỉ hiện lên hai chữ "đá vùng", vậy chẳng phải tỉnh bên cạnh cũng sẽ đá chung sao? Tôi chắc chắn phải đốc thúc Minh và Dương nắm chắc suất đá này.- Thế...tập kết ở đâu?- Ở sân quần vừa nãy ấy.
Nó là sân to nhất với chuẩn nhất rồi.Não tôi căng ra, mức độ hưng phấn là 100%.
Có một loại cảm giác vui sướng tột độ.
Chắc chắn và chắc chắn, khi giải vùng diễn ra, trường không cho nghỉ, tôi cũng sẽ trốn đi cho bằng được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...