Buổi sáng như thường lệ, theo thói quen, thay vì bước ra cửa phòng, thì tôi lại xách cặp bước ra ban công, trèo sang phòng nó.
Xông thẳng vào giường nó đang ngủ...WTF! Cái thằng này, sáng bảnh mắt ra rồi vẫn còn chưa dậy.- Minh ới ời, dậy đi Minh! - cấp độ 1: gọi theo kiểu thiếu nữ dịu dàng nhẹ nhàng.-...- đối phương im lặng.- Có dậy không, không dậy là tao cho quốc bộ đến trường đấy.
- cấp độ 2:đe doạ nhẹ nhàng.
Nói thế thôi chứ tôi toàn đi xe nó.-...- đối phương tiếp tục im lặng.- Mé! Bà mày đích thân gọi mà mày dám không dậy à? Có dậy không thì bảo? Không là bà lấy kéo cắt trùm đấy.
- cấp độ 3: kiểu mất kiên nhẫn, đe doạ cấp độ nặng, cầm kéo lên...Nó bật dậy phi vèo vào trong nhà tắm, tăng tốc đánh răng rửa mặt.
Một lát sau đã đứng ngay ngắn cầm cặp trước mặt tôi.- 5 phút 3 giây! Mày muộn 3 giây liền, có biết tao chờ mày 3 giây là như già đi ba tuổi không? Hả?- Cái gì? Điêu thế!- Không nói nhiều, hành động chứng minh đẳng cấp.
Hôm nay phạt mày chở tao đi học.Không cho nó kịp nói gì, tôi kéo nó xuống lầu, đi qua nhà bếp bố mẹ nó đang ăn sáng.
Tôi chào rõ to:- Thưa ba mẹ con đi học - tôi cười tươi.- Ơ, ba mẹ tao cơ mà.
- nó nổi đoá.- Kiểu gì chả là ba mẹ tao, mày cứ nói mãi...- Nói bậy.
- nó lườm tôi, còn tôi lại cười như được mùa.- Hai đứa ngồi xuống ăn sáng đi, mẹ có để phần đấy.Mẹ nó cười hiền nhìn tôi và nó, ba nó cũng gật đầu.
Tôi xua tay, vì kiểu gì cả hai đứa cũng ăn ở căng tin trường.- Sao mày nặng thế? Nặng như con lợn ấy.Nó thở hồng hộc, mới sáng ra mà đã chảy vã mồ hôi.
Tôi cười lớn đằng sau, ai mượn bình thường nó lười ăn, giờ còn chê tôi béo.- Dịch cái chân vào, đạp đôi!Nó nhích cái chân vào để tôi đủ chỗ đặt chân.
Tôi giơ hai tay đấm nhè nhẹ vào lưng nó.- Thấy thế nào?- Ngồi yên coi, lao đầu xuống ruộng như chơi đấy.
Xí xa xí xớn! - nó quát tôi.- Hứ! Có ý tốt mà cứ hắt hủi hoài.- Nay có tiết kiểm tra đấy, học hành gì chưa?- Đoán xem.Tôi cười khả ố, nhả nhớt vuốt tóc nó.
Chà! Tóc con trai mà mềm như lông con Milu nhà tôi ấy :v.- Sắp thi rồi mà cứ bình chân như vại ấy.- Ơ! Chả lẽ tao phải gào to cho cả thế giới biết tao sắp thi học kì? Rồi học dốt quá thì phải khóc lóc, đứng ngồi không yên, ăn không ngon, ngủ không đủ giấc? Phải như thế à? Điểm thấp thì điểm thấp, dù gì cũng không lưu ban được.
- tôi bĩu môi, bất mãn nói câu cuối.- Làm sao mà lưu ban được! - nó khẳng định, làu bàu quát tôi - Mày còn phải vào cấp 3, lên cả Đại học...cùng tao chứ.Nó quát chán, đến lượt tôi nói thì cướp lời.
Câu cuối nó thốt ra mà tôi cảm thấy nó dễ thương thật sự.
Haha!- Biết rồi, biết rồi.
Học hành đàng hoàng để đi cùng mày! Được chưa?- Hứa nhé!Nó giơ tay ra sau, đòi móc ngoéo.
Tôi giơ tay ra theo nó, khẳng định chắc nịch:- Bà đây hứa là sẽ làm!Tôi còn muốn nói với nó, không chỉ đi cùng nhau hết cấp 3, lên đến Đại học, mà chúng tôi còn gắn bó cả đời.
Mong rằng mối quan hệ này sẽ kéo dài mãi mãi không chia lìa, tình cảm chỉ có thể đi lên, không được thụt lùi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...