Thanh Xuân Có Nhau!

“Cũng không đúng!” Lãnh Hân Hân đột nhiên nghĩ đến một vấn đề mấu chốt: “Trước đó mấy người chưa nói với Bạch Mộc hai người họ à? Vậy thì mấy người trang trí long trọng như thế này để làm gì?”

Không dễ gì mới chuyển dời được sự chú ý của Lãnh Hân Hân, Tạ Minh Tường thầm vui trong lòng, nghe thấy câu này xong là vội vàng nói như muốn giành lấy công: “Còn không phải là vì anh đang tiền trảm hậu tấu đấy sao? Chúng ta sắp xếp hết tất cả mọi thứ thì Bạch Mộc với Đường Hân Uyển còn có thể không đến được sao?”

“Ồ?” Lãnh Hân Hân nheo mắt lại, nhìn sang Tạ Minh Tường, có ý không tốt hỏi: “Cho nên trước đó anh không nói với em việc này cũng là tiền trảm hậu tấu?” 

Chết tiệt! Tạ Minh Tường hận không thể cho mình vài cái tát, cái miệng này của mình sao mà cứ không thể khống chế được thế nhỉ? Đây đúng là nói những điều không nên nói mà! Trước đây mình nói chuyện đâu có kém cỏi như thế này chứ, hôm nay bị làm sao vậy?

Ừm... Nhất định là bị thằng ranh Tiêu Ninh chọc tức đến mất hết lý trí rồi! Đúng vậy, chắc chắn là như thế!

Tạ Minh Tường, bình tĩnh lại! Mày có thể làm chủ cục diện được, tin tưởng bản thân, mày nhất định có thể làm được mà! 

Đảo mắt một vòng, Tạ Minh Tường lập tức đã có chủ ý, làm ra vẻ tiếc nuối nói: “Thật ra lúc nãy anh đã liên lạc với Bạch Mộc rồi, bọn họ cũng đã đồng ý đến, chỉ là...”

"Chỉ là cái gì?"

“Chỉ là không ngờ thằng ranh Tiêu Ninh này nói lỡ miệng, sau khi biết đám con gái tụi em đều đã biết việc này, có thể do Đường Hân Uyển thấy ngại, cho nên... có khả năng là bọn họ sẽ không đến nữa...” Tạ Minh Tường giơ tay tỏ vẻ bất đắc dĩ. 

"Tiêu Ninh?" Mấy nữ sinh lại chuyển ánh mắt từ Tạ Minh Tường sang phía Tiêu Ninh ở trong góc.


Cho đến lúc này bọn họ mới chú ý đến tên đầu heo mặt mũi bầm dập trong góc đó chính là bạn học Tiêu Ninh thân yêu của họ...

Hu hu hu! Lúc này Tiêu Ninh quả thật muốn khóc toáng lên, cuối cùng các người cũng chú ý đến tôi rồi! 

"Tiêu Ninh? Sao anh lại biến thành bộ dạng như vậy?” Đỗ Khả Nhi kinh ngạc kêu lên, vội vàng chạy qua, nhìn thấy bạn trai của mình người đầy thương tích là lập tức nổi giận, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía mấy người Tạ Minh Tường: “Đây rốt cuộc là như thế nào?”

Tuy rằng trước mặt Đỗ Khả Nhi, Tiêu Ninh không có vị thế gia đình gì. Nhưng dù nói thế nào thì Tiêu Ninh cũng là người của Đỗ Khả Nhi, mình có thể bắt nạt anh ấy nhưng người khác thì không thể được! Trong số những người ở đây, chỉ có Tiêu Ninh là biến thành bộ dạng này, chắc chắn là do mấy người Tạ Minh Tường làm!

Nghe vậy, Tôn Dật Thành và Sở Nam cùng lúc nhìn vào Tạ Minh Tường. 

Lãnh Hân Hân hơi nhíu mày, nhìn Tạ Minh Tường hỏi: “Anh làm hả?”

“Sao có thể chứ? Tụi anh là anh em tốt trong ký túc xá, sao anh có thể nhẫn tâm ra tay nặng như vậy được?" Tạ Minh Tường lắc đầu liên tục, nói xong còn nhìn Tiêu Ninh, buồn rười rượi hỏi han: "Lão nhị, chú nói có phải không?"

"Em..." Tiêu Ninh nghẹn lời, vốn dĩ khi cậu ấy nhìn thấy Đỗ Khả Nhi cứ như nhìn thấy thấy vị cứu tinh, định sẽ thêm mắm thêm muối vào và nói cho Đỗ Khả Nhi nghe những uất ức bất công mà mình phải chịu, để cố ấy báo thù cho mình. 

Nhưng mà khi cậu ấy nhận ra được ngữ khí lạnh lùng của Tạ Minh Tường thì bỗng nhiên giật mình phản ứng lại, lời sắp nói ra lại phải nuốt vào trong bụng. Việc này không thể nói, tuyệt đối không thể nói được! Mình nói ra rồi thì tất nhiên sẽ khiến cho Tạ Minh Tường xui xẻo, nhưng sau đó thì sao?


Đến lúc đó, với tính cách hẹp hòi, thù dai của Tạ Minh Tường thì chắc chắn sẽ càng dày vò mình thậm tệ hơn nữa. Mình không thể lúc nào cũng ở bên cạnh Đỗ Khả Nhi mãi được, cũng phải về ký túc xá chứ, cứ tiếp tục như vậy thì không biết đến bao giờ mới chấm dứt được.

Cái gọi là oan oan tương báo khi nào mới kết thúc? Tiêu Ninh này chấp nhận gánh chuyện này vậy! 

"Không sao... là tự anh... ờ... bị ngã...” Tiêu Ninh lắc lắc đầu mà trong lòng cực kỳ khó chịu. Nói thừa, rõ ràng mình là người bị hại mà lại phải làm ra vẻ không trách người khác, đổi lại là ai thì cũng đều cảm thấy khó chịu trong lòng!

"Em xem đi, anh đã nói là không liên quan đến anh rồi mà.” Lúc này Tạ Minh Tường mới thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, xem ra là thằng nhóc này cũng có chút đầu óc đấy! Bởi vậy mới gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, không tệ, không tệ!

"Bị ngã?" Đỗ Khả Nhi nghi ngờ nhìn cậu ấy, coi như cậu ấy không dám nói ra sự thật, thế là vỗ tay một cái, dáng vẻ vô cùng khí thế, nói: “Không sao! Anh cứ nói ra là được, em làm chủ cho anh!” 

"Thật sự không liên quan đến người khác, là anh không cẩn thận nên mới ngã...” Tiêu Ninh quả thật muốn khóc luôn rồi.

"Được rồi được rồi! Khả Nhi, mình biết cậu lo lắng cho lão nhị, nhưng mà anh ấy da thô thịt dày cũng chẳng có bị gì nhiều! Thằng đàn ông nào mà chẳng có chút thương tích trên người?” Tôn Dật Thành đi tới hòa giải: “Chúng ta tiếp tục bàn bạc xem làm thế nào để đưa hai người Bạch Mộc đến đi?”

"Vậy được rồi..." Lúc này Đỗ Khả Nhi mới nửa tin nửa ngờ gật gật đầu, hỏi: "Các cậu có ý kiến gì hay không?" 


"Không có!" Tôn Dật Thành lập tức lắc đầu.

"..."

"Thật ra em cảm thấy chúng ta lo lắng là hoàn toàn dư thừa.” Tên mập Sở Nam cười nói, khuôn mặt béo núng nính rung rung. 

"Ồ? Sao lại nói vậy? Mọi người khó hiểu.

"Mọi người thử nghĩ xem, dù sao việc này sớm muộn gì chúng ta cũng biết, sớm hay muộn một ngày thì có sao?” Mập nói một cách khó hiểu: “Huống hồ có người mời ăn mà còn không đến thì không phải ngốc hay sao?”

“Mày nghĩ ai cũng chỉ biết ăn giống mày sao?” Tôn Dật Thành khinh bỉ nói: “Nếu như là mày, mày sẽ chủ động tìm đến để bị hành hạ sao? 

"Tại sao lại không chứ?" Mập Sở Nam hùng hồn phản bác lại: “Dù gì ở đây có nhiều đồ ăn ngon như vậy mà!”

"..." Tôn Dật Thành trợn mắt, tỏ vẻ không muốn để ý đến cái tên trong đầu chỉ biết có ăn và ăn này.

Ngoại trừ tên mập chỉ biết ăn này ra, mọi người tiếp tục thảo luận về những cách khác. Vốn tưởng rằng mọi người càng thêm nhiều củi đốt thì lửa sẽ càng cháy lớn, nhiều người như vậy thì sẽ nghĩ ra được cách hay nào đó, vậy mà nửa tiếng đã trải qua, họ vẫn bàn bạc không ra kết quả gì. 

"Cái này không được, cái kia cũng không được! Chúng ta cũng không thể nào bắt cóc hai người họ đến đây được chứ?” Tôn Dật Thành phiền não vò đầu bứt tóc.

"Bắt cóc? Đây là một ý kiến hay đấy!" Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, nghe vậy, ánh mắt Tiêu Ninh lập tức sáng ngời.


"Cách này thì có gì hay?” Tạ Minh Tường bĩu môi: “Có phải đầu óc chú cũng không còn linh hoạt nữa không?” 

Tiêu Ninh không để ý chút nào, khoát tay nói: “Ý em nói không phải là kiểu bắt cóc kia, chúng ta cứ làm như vậy, như vậy...”

"Được đó! Tiểu tử nhà anh cuối cùng cũng có suy nghĩ của người bình thường dùng rồi đấy!” Tôn Dật Thành vỗ tay.

Tiêu Ninh trợn trừng mắt, không đếm xỉa đến tên đó, nhìn Tạ Minh Tường nói: “Tạ lão đại, việc này giao cho anh đấy!” 

"Yên tâm! Cứ giao cho anh!” Tạ Minh Tường vỗ ngực cam đoan.

Lúc này Bạch Mộc và Đường Hân Uyển còn đang ở trên tàu nên tất nhiên không hề biết hành động của mấy người đó, nếu như họ biết thì chắc là sẽ lập tức từ bỏ ý nghĩ “bỏ chạy”.

"Anh đoán là mấy người đó còn đang ở trường đón đầu chúng ta đấy, cho nên sau khi xuống tàu, chúng ta hãy tìm một nơi nào đó ở lâu chút, sau đó rồi hãy về.” Bạch Mộc nhìn Đường Hân Uyển nói. 

“Được!” Đường Hân Uyển gật gật đầu.

Giấc mộng lúc nào cũng tốt đẹp, nhưng mà thực tế thì lại luôn tàn khốc như vậy...

Bạch Mộc và Đường Hân Uyển hoàn toàn không thể ngờ mấy người Tạ Minh Tường lại chuẩn bị một kế hoạch như vậy... 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui