Thanh Xuân Cho Anh
Trương Hải từng nghĩ...mọi thứ trong cuộc đời chính mình....anh điều có thể kiểm soát và theo kế hoạch do mình đặt ra...Nhưng từ khi gặp Giản Bình..mọi thứ điều chệch quỷ đạo..hoàn toàn ngoài tầm kiểm soát...
Khi Trương Hải từ phòng tắm bước ra... bắt gặp Giản Bình đang nói chuyện điện thoại...
mọi chuyện thật sự đơn giản nếu như cô không phải đang nói chuyện với mẹ anh...
-" Dạ...đúng ạ...bác sĩ nói bé khỏe ạ...được 3 tuần rồi ạ...."
Đến khi nghe nội dung cuộc nói chuyện...
Trương Hải lại không thể bình tĩnh được nữa...anh bước nhanh..tay dũi ra dành lấy điện thoại...
-" Mẹ...con sẽ điện cho mẹ sau"
Không để Huệ Minh nói thêm...Trương Hải đã vội tắt điện thoại....
Anh sao lại có thể quên chuyện quan trọng này...Nếu ba mẹ biết Giản Bình mang thai...
ông bà nhất định sẽ lập tức về nước đưa cô sang Mỹ ngay...Không phải anh muốn giấu chuyện Giản Bình mang thai với họ...anh đã có suy tính riêng...định khi cô mang thai khoảng bốn, năm tháng...lúc đó sẽ thông báo với ba mẹ anh....Rồi lấy lí do bụng cô lớn đi lại vất vả..họ sẽ không thể đưa cô đi đâu....Nếu có bị mắng thì mọi chuyện cũng đã đâu vào đó...
Một phần vì công việc bận bịu..một phần vì mấy ngày nay quá phấn khích anh lại quên dặn cô vợ nhỏ đừng nói với họ chuyện này...
-" Anh làm sao vậy...em đang nói chuyện với mẹ...Nghe em mang thai ba mẹ rất vui "
Giản Bình buồn bực lấy tay đánh lên ngực anh...chu môi trách hờn...
" reng....reng...reng.."
-" Không được nghe "
Trương Hải mắt thấy Giản Bình dành điện thoại từ tay anh..anh quát nhẹ...bấm nút tắt nguồn rồi quăng sang một bên...
-" Ruốt cuộc anh bị làm sao "
Trương Hải ngồi xuống kéo cô vào lòng...thở dài..vẻ mặt không được tự nhiên...
-" Tiểu Bình...em không hiểu ba mẹ anh..lúc em chưa mang thai..hai ba tháng họ lại về nước..mang em sang Mĩ...làm anh khổ sở thế nào em biết không? Huống gì bây giờ biết em mang thai...Họ sẽ mang em sang Mỹ ngay lập tức.....làm sao anh chịu nổi...Anh sẽ điên mất vì nhớ em..."
Giản Bình mở to mắt nhìn anh...Ôi..cô thật vô tâm..Tuy mỗi lúc mẹ chồng cô đem cô sang Mỹ... cô chỉ cần xuống máy ba chưa đầy bốn tiếng sau anh đã đuổi theo đến cửa....Có nhiều lúc bận bịu anh phải bay đi bay về..Rồi canh khi nào ba mẹ ngủ chưa dậy hoặc đi vắng....anh liền lén đem cô trở về nước...Có lẽ vì xa anh không quá lâu..nên cô cũng chỉ hơi nhớ anh chút ít.. Không ngờ điều đó lại là nổi khổ tâm của anh...
-" Hải...anh đừng lo...Em sẽ lựa lời nói với ba mẹ...Em và con cũng không thể sống thiếu anh.."
Giản Bình quỳ trên giường..bàn tay nhỏ nhắn vuốt mi tâm chồng mình...Nghe cô nũng nịu an ủi...Trương Hải cưng không tả xiết...anh hôn lên cái miệng nhỏ hé mở...
-" Lần này...anh sẽ không để họ mang em đi "
Giản Bình buồn cười...để anh ôm..cái đầu nhỏ gác trên vai anh.. nghĩ thầm...ông xã nhà cô có lúc cũng đáng yêu đến vậy...
*************
Giống như những gì Trương Hải suy đón..
Baa ngày sao Trương Chính Bằng cùng Huệ Minh...đã có mặt tại nhà Trương Hải..
Hai vợ chồng Trương Chính Bằng vô cùng bất mãn và tức giận với hành động giấu diếm Giản Bình có thai của Trương Hải..còn dám tắt nguồn điện thoại..thật là hết nói nổi mà...
Lúc này đây..Giản Bình như công chúa nhỏ được Huệ Minh chăm sóc...bà không ngừng đôn thốc cô ăn nhiều....trên bàn trà bày ra rất nhiều thức ăn bổ dưỡng...
-" Rầm "
Cánh cửu bị một lực đẩy..mạnh vào...
Mặt Trương Hải tối sầm...không nói không rằng...bước nhanh mấy bước đã kéo lấy Giản Bình đứng dậy ôm chặt vào lòng...
Gương mặt nghiêm túc càng thêm âm trầm, một chữ không nói, đi tới cứ thế ôm người vào lòng, bây giờ nói gì anh cũng không để họ đem vợ anh về Mỹ....
Nhìn hành động ấu trĩ của con trai..Huệ Minh quay sang nhìn chồng mình...Nhìn mà xem..con trai họ bây giờ đang có thái độ như vậy là sao? Sao tính khí ngày càng tệ thế không biết...
Huệ Minh luôn nhẹ nhàng với Trương Hải...nhưng hành động của anh..hôm nay làm bà có phần tức giận..Với lại có cháu rồi..con trai bỏ qua một bên...dù gì đi nữa bà cũng sẽ đem Giản Bình về chăm sóc bà mới yên tâm..Trong bụng Giản Bình bây giờ đang mang cháu đích tôn của Trương Gia...rủi như xảy ra chuyện gì...thì biết làm sao...
Công việc của Trương Hải bề bộn...lại phức tạp...thời gian đâu ra chăm sóc con bé...
Còn chưa nói đến...khắp nơi trong nhà toàn ứng dụng điện tử...sẽ gây hại đến đứa bé trong bụng Giản Bình...Thím Vương dù có chu đáo đến đâu..cũng không thể qua bà...
Huệ Minh nghĩ thầm...với tính cách đầu cứng hơn đá của Trương Hải..bà phải làm sao để giành phần thắng....
-" Thái độ con vậy là sao..con làm gì ôm chặt con bé như vậy..để Tiểu Bình ngồi xuống ăn...đây là tất cả món ăn mà mẹ mới nấu rất có lợi cho người mang thai..."
Huệ Mình khó chịu đứng dậy...kéo tay Giản Bình..
Ai ngờ Trương Hải càng ôm chặt...không hề có ý buông tay...
-" Chính Bằng...Anh xem nó kìa...Trời ạ...con trai anh bị gì vậy "
Huệ Minh tức giận quay sang chồng tố cáo..
-" Hải...thái độ con vậy là sao?"
Trương Chính Bằng chân mày cau chặt...
Giản Bình thật là khó xử nha...cô mở to mắt vô tội...chẳng biết làm sao cho phải....
-" Con sẽ không để Ba mẹ đưa vợ con về Mỹ"
Cuối cùng Trương Hải cũng lên tiếng...anh đi thẳng vào vấn đề....
Huệ Minh liếc nhẹ Trương Chính Bằng...Bà không thể không đem Giản Bình về Mỹ..
nhưng bà biết lời nói của bà không có trọng lượng...nên chỉ có thể dựa vào Trương Chính Bằng....
-" Tiểu Bình đang mang thai..con có thể chăm sóc được cho con bé không?..Công việc con bề bộn... còn Thím Vương còn phải lo việc nhà..đâu thể lúc nào cũng chăm sóc cho con bé được..Con không thể ích kỷ như vậy..."
Hơi thở Trương Hải nặng trịch, không khí chung quanh cũng trĩu xuống.
Huệ Minh thấy Trương Hải bị lời nói Trương Chính Bằng....làm lung lay...bà nói tiếp..
-" Còn nghe lời mẹ nói đi....Chỉ chín tháng.. sẽ rất nhanh...ba mẹ đưa Tiểu Bình sang Mỹ... Tiểu Bình và đứa bé sẽ được chăm sóc tốt hơn..Khi nào con rãnh thì bay qua thăm vợ con của con..."
Huệ Minh cười thầm...nói đến thế không xiêu lòng mới là lạ... Nhưng có vẻ bà mừng quá sớm..với đầu óc của một người đàn ông...một mực xem vợ là sự sống của con trai bà...
-" Ba mẹ...nói gì cũng vô ích..Tiểu Bình chỉ có thể ở với con...Con sẽ thuê thêm người giúp việc..."
Trương Hải lạnh nhạt đáp dứt khoát...
-" Con......"
Huệ Minh tức đen cả mặt...trời ạ..đúng là đầu gỗ mà...bà rất muốn bổ ra xem trong đó có gì...
Trương Chính Bằng thấy vợ tức đến thở phì phò...ông thở dài...
-" Thôi...Nhân nhượng cuối cùng dành cho con...Dọn về Trương gia...ba mẹ cũng sẽ không đi Mỹ nữa...Con nghĩ sao? "
-" Thế bệnh của ba thì sao?"
-" Bệnh ba đã khuyện giảm 80%...giờ chỉ chú ý ăn uống..ba tháng tái khám một lần...
Tuy khí hậu ở đây không tốt cho sực khỏe của ba lắm...nhưng không là vấn đề....Vấn đề nằm ở con mà thôi..."
Trương Hải nhìn khuôn mặt non nớt của vợ mình...Nếu chuyển về Trương Gia...khi anh đi làm phải mất gần một tiếng rưỡi lái xe công việc cũng sẽ rất trở ngại...Nhưng ba anh như vậy xem như thỏa hiệp...
Vì con vì cô thì anh chịu cực một chút có là gì....Mà về Trương Gia lại đông người giúp việc..còn có mẹ anh bên cạnh..anh cũng yên tâm..xem như đây là cách tốt nhất...
-" Dạ được...."
Huệ Minh thở phào..nhưng vẫn liếc xéo Trương Hải...lúc này anh mới chịu buông tay để Diệu Minh kéo Giản Bình đến ngồi xuống sopha..tiếp tục công cuộc bồi bổ cho con dâu nhỏ của bà...
Thật tình mà nói bà đã quen với khí hậu ở nước ngoài với lại khí hậu bên đó cũng sẽ tốt cho sức khỏe chồng bà..còn thuận tiện mỗi tháng tái khám bệnh cho Trương Chính Bằng...nhưng nhìn cái kiểu khăng khăng giữ vợ của Trương Hải..bà biết có chết con trai bà cũng không chịu thỏa hiệp.
Thôi thì nhường nhịn một chút...để được bồng bế cháu nội..tất cả điều xứng đáng...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...