Thanh Xuân Bên Anh
Nghe ngữ điệu của Hàn Siêu không giống như anh ta đang đùa. Thôi bỏ qua vậy, dù gì hôm nay cũng là ngày đại hôn của hai bọn họ
- Anh định bỏ cô dâu thật à, đến giờ làm lễ rồi đấy
Lâm Mạn từ nãy đến giờ im lặng giờ mới lên tiếng
- Đi thôi
Hàn Siêu hừ lạnh, nếu không phải cứ gặp ánh mắt giết người của mụ la sát này anh lại sợ thì đâu có để cô được nước mà lấn tới.
——————————
Lâm Mạn khoác tay ba của mình tiến vào lễ đường. Con đường thẳng phía trước có Hàn Siêu đang đứng uy nghiêm trước đó. Một thân âu phục màu trắng, bông hồng đỏ thắm càu trước ngực, tóc vuốt keo tỉ mỉ. Lâm Mạn cười rơi một vài giọt nước mắt. Hôm nay cô chính thức có chồng, hạnh phúc đang ở ngay trước mắt cô. Một phần cũng hơi buồn vì phải xa cha mẹ.
Hôm nay Lâm Mạn mặc chiếc váy cưới dài màu trắng tuyết. Thân váy được thiết kế tỉ mỉ phù hợp với kích cỡ bụng của cô ( do mang thai ấy mà), đính xung quanh là viền ngọc trai chói sáng. Phần trên được thêu lớp chỉ trắng tơ tằm là hình long phụng bay lượn, phần tay là kiểu trễ. Tà váy thiết kế xoè rộng đính thêm khá nhiều viên pha lê trái tim lấp lánh trông vô cùng lộng lẫy
- Ta giao con bé lại cho con, hãy đối sử tốt và trân trọng con bé, đừng làm nó tổn thương nhé
Cha Lâm Mạn dơm dớm nước mắt trao tay Lâm Mạn cho Hàn Siêu. Hai ông bà chỉ có duy nhất đứa con gái, gả cho tấm chồng tốt hai ông bà coi như cũng được vui lòng
- Con nhất định
Hàn Siêu mỉm cười cầm lấy tay Lâm Mạn sau đó quay lại đối diện với Mục Sư bắt đầu làm lễ. Hai người đọc lời tuyên thệ sau đó trao nhẫn cưới. Suốt quá trình, Lâm Mạn không nói một câu, mà nước mắt cứ thỉnh thoảng lại tuôn ra. Hàn Siêu nhìn thấy mà đau lòng, tiến lại lau nước mắt cho cô
- Ngoan, rồi sẽ thường xuyên trở về nhà mà...
Ôm lấy Lâm Mạn vào lòng, Lâm Mạn lại nghĩ trong đầu. " Chỉ sợ các người không cho tôi đi mà bắt đầu kế hoạch tẩm bổ cho tôi thành con heo béo ụ ấy "
Tiếp theo là phần quan trọng mà cô gái nào FA cũng muốn tham gia " bắt hoa cưới ". Truyền thuyết kể lại rằng khi bắt được hoa cưới của cô dâu thì người người đó sẽ là người tiếp theo kết hôn. Vậy cho nên ai cũng muốn tham gia trò này để tìm một nửa của mình.
- Ném đi ném đi....
Khá nhiều người đứng dưới reo hò, Lâm Mạn xoay người lại ném hoa
- Hoa đâu rồi..??
Diệp Nhi đang đứng nói chuyện với Khả Ngân, hai cô nàng này nói chuyện rất là rôm rả, cộng thêm Lục Khải đứng bên cạnh phụ hoạ mà cười liên tục. Không hiểu vì sao đã muốn tránh cái trò chơi này rồi mà lại bay vào lòng cô được. Vì sao ư! Đương nhiên là Lâm Mạn cố tình rồi.... Cái này là kế hoạch sẵn rồi
- Ơ...
Diệp Nhi khó hiểu thốt lên, cô không cần hoa, cô không muốn lấy chồng
- Xem ra Diệp Nhi của chúng ta sắp được rước và dinh rồi
Lâm Mạn tiến đến cười nháy mắt với cô. Diệp Nhi khó hiểu lắc đầu
- Em làm gì đã có người yêu, vậy ai rước em chứ
- Kia kìa..
Lâm Mạn chỉ tay ra hướng cổng, nơi có một người đàn ông trên tay đang cầm bó hoa, ăn mặc rất lịch sự, nhìn về hướng này.Hình như...đang chuẩn bị tỏ tình
Lục Khải thấy một màn như vậy lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, chỉ nghe thấy bên kia là tiếng gió, âm lạnh đến 0 độ khiến anh rùng mình
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...