"Tổng giám đốc Tần, có phải công ty giành được dự án tốt không?" Phó Tổng giám đốc nào đó nịnh nọt hỏi.
Tần Sở suy nghĩ ngợi, tay chống trán nói với vẻ suy tư: "Dự án tốt? Ừ, nhiều năm qua tôi luôn muốn thực hiện một dự án, rốt cuộc giờ đã có kết quả rồi."
"Thật tốt quá, Tổng giám đốc Tần có thể nói cho chúng tôi biết đó là dựán gì không? Để chúng tôi có thể chia sẻ niềm vui cùng anh. " Phó Tổng giám đốc kia tiếp tục nịnh hót.
Nào ngờ Tần Sở từ từđứng dậy, chỉnh sửa quần áo, nói: "Các anh không cần biết, nói chung hôm nay là một ngày tốt lành."
Nói xong, Tần Sở xoay người đi.
Để lại các vị quản lý nhốn nha nhốn nháo.
Tiểu Dương lặng lẽ dùng mười ngón tay tính toán, tổng bộ tập đoàn có tổng cộng hai nghìn nhân viên, tiền lương hàng tháng của nhân viên vào khoảng tám triệu tệ. Hôm nay, chỉ một câu nói của Tổng giám đốc, tháng này công ty sẽ phải mất thêm tám triệu tệ nữa. Nhìn đi, có tiền thì tùy hứng như vậy đấy.
Mà boss nhà bọn họ lại không phải tùy hứng một cách bình thường.
"À… Tổng giám đốc Tần." Trợ lý Tiểu Dương đi theo sau Tần Sở, hấp ta hấp tấp nhanh chân đuổi theo.
"Chuyện gì?"
"Tôi có chuyện muốn nói."
"Nói đi."
"Nhưng tôi sợ nói sẽ làm anh tức giận."
"Vậy không cần nói." Một câu nói của Tần Sở suýt chút nữa làm cho Tiểu Dương khóc.
"Đừng đừng, Tổng giám đốc Tần, tôi thật sự muốn nói với anh."
"Nói đi."
"Anh định khi nào trả xe lại cho tôi?"
Tiểu Dương nói với vẻ mặt cầu xin. Mỗi ngày lái chiếc Audi R8 của ông chủđi làm, không nói bịđồng nghiệp bàn tán, mấu chốt là có trời mới biết ngày nào anh ta cũng đi làm trong tâm trạng lo ngay ngáy, chỉ sợ làm xước xe của sếp, anh ta đâu đền nổi chứ.
Tuy xe của ông chủ có bảo hiểm, nhưng nếu anh ta làm chiếc xe yêu thương của ông chủ bị xước, thìđó không phải là vấn đề có tiền là giải quyết được. Đến lúc đó, chỉ sợ công việc cũng mất luôn.
Nhắc mới nhớ, công việc trợ lý này của Tiểu Dương quảđúng là từ trên trời rơi xuống.
Trợ lý của chủ tịch tiền nhiệm là một người phụ nữ trung niên vô cùng lợi hại. Tổng giám đốc vừa nhậm chức, đã chuyển bà ta đến làm bà tổng ở công ty chi nhánh. Công ty vốn định mời người bên ngoài cho vị trí trống này, nhưng Tổng giám đốc mới lại chọn một người tầm thường như anh ta từ trong đám người đến phỏng vấn tuyển dụng từđợt trước.
Lúc GK gọi điện thoại báo cho anh ta tới làm việc, anh ta còn cho rằng mình gặp lừa đảo.
Sau này anh ta mới nghe nói Tổng giám đốc mới chọn anh ta vì hai điểm.
Thứ nhất, anh ta là nam, hình như Tổng giám đốc mới không thích tiếp xúc quá nhiều với phụ nữ.
Thứ hai, anh ta học cấp ba ở trường trung học Số 2, nghe nói Tổng giám đốc cũng là học sinh ở trường trung học Số 2, là bạn cùng trường của anh ta.
Tiểu Dương không ngốc, trong lúc mơ hồ cảm giác được trường trung học Số 2 cóý nghĩ khác thường với Tổng giám đốc.
Cóđiều, Tổng giám đốc tùy hứng mượn chiếc Volkswagen CC của anh ta, sau đó cho anh ta lái chiếc Audi R8, làm cho anh ta rất buồn phiền.
Nghe xong yêu cầu của Tiểu Dương, Tần Sở suy nghĩ một lát, hỏi ngược lại: "Có phải chiếc xe kia chạy không nhanh?"
Tiểu Dương vội vàng xua tay: "Không phải không phải, nó chạy rất nhanh."
"Cậu không thích màu xe?"
"Không phải không phải, Tổng giám đốc Tần, tôi rất thích màu xe, nhìn rất cao cấp."
"Vậy là cậu cảm thấy nó không đủ phong cách. Nếu là vậy thìở trong gara nhà tôi còn có Ferrari và Rambo…"
Không đợi Tần Sở nói xong, Tiểu Dương suýt nữa quỳ bịch xuống.
"Tổng giám đốc Tần, vì nó quá phong cách nên không thích với thân phận của tôi. Tôi chỉ là một trợ lý, sao có thể lái được chiếc xe tốt như vậy? Mấy ngày nay, tối nào tôi cũng trằn trọc khó ngủ, ban ngày lái xe sợ bị xước, buổi tối đỗ trong khu chung cư sợ bị trộm. Tổng giám đốc Tần, xin anh thương xót trả lại xe cho tôi đi."
Thấy thái độ của Tiểu Dương chân thành như vậy, Tần Sở suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Được rồi, nếu tôi đã làm khó cậu như vậy thì tôi trả xe lại cho cậu."
"Cảm ơn Tổng giám đốc Tần thương xót." Cuối cùng Tiểu Dương cũng thở dài một hơi.
"Lát nữa cậu gọi điện thoại cho cửa hàng 4S, đặt cho tôi một chiếc xe giống chiếc xe của cậu."
"Chuyện này…" Tiểu Dương lại ngây ra lần nữa.
Anh ta không hiểu tại sao Tổng giám đốc muốn hạ thấp giá trị bản thân màđi lái xe một chiếc xe bình dân. Chẳng lẽ chỉ vìđó là sản phẩm trong nước sao?
Lẽ nào Tổng giám đốc là một người vô cùng yêu nước?
"Boss, anh biết hát bài 'Khúc quân hành của nghĩa dũng quân' không?" Bối rối một lúc, Tiểu Dương lí nhí hỏi.
Tần Sở khẽ nhíu mày, không hiểu ra sao nhìn cậu trợ lý kỳ lạ của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...