Anh nói anh gửi tiền lương tháng này của anh qua thẻ của cô. Tin tức này quá đột ngột, làm cô không kịp.
"Phục vụ, tính tiền." Tần Sở nói.
"Xin chào, tổng cộng là 1080 tệ."
"Cô ấy tính tiền." Tần Sở chỉ chỉ Hoắc Miên, thảnh thơi nói.
Hoắc Miên lấy thẻ lương từ trong túi xách ra. Nếu cô nhớ không lầm thì thẻ lương còn không đến tám trăm tệ. Cô không biết rốt cuộc Tần Sở chuyển cho cô bao nhiêu tiền. Không phải là anh đùa cô chứ?
Phục vụ quét thẻ xong thì cẩn thận trả lại thẻ, sau đó hai người cùng nhau ra khỏi nhà hàng.
Hoắc Miên vẫn còn ở băn khoăn một vấn đề, nhưng lại không tiện hỏi.
"Có phải em muốn hỏi anh tiền lương một tháng của anh là bao nhiêu không?" Tần Sở thấy dáng vẻ xoắn xuýt của Hoắc Miên thì chủ động hỏi thay cô.
Hoắc Miên lập tức gật đầu.
Dáng vẻ đáng yêu của cô khiến Tần Sở nhếch môi cười cười...
"Em tự kiểm tra tài khoản ngân hàng là biết."
"…"
Đáp án kiểu gì thế? Anh đang đùa côà?
Lúc này, điện thoại Tần Sở đổ chuông.
"Ừ, tôi biết rồi, có điều bây giờ tôi đang có việc quan trọng cần xử lý, cậu bảo bọn họ dời cuộc họp lại sau ba mươi phút."
Nói xong, Tần Sở cúp điện thoại.
"Nếu anh đã có việc quan trọng thì thả em xuống ở đây đi, em ngồi xe buýt về."
Tần Sở nhìn Hoắc Miên bằng ánh mắt sâu thăm thẳm: "Chuyện quan trọng mà anh nói là đưa em về nhà."
Ánh mắt Tần Sở nhìn cô như đang nhìn một đứa ngốc.
Có đôi khi anh thật sự rất buồn bực. Hoắc Miên đã từng là siêu cấp thiên tài chỉ số IQ cao 130. Rốt cuộc cô có phải là kiểu người kỳ lạ có chỉ số IQ cao mà EQ thấp không?
Hoắc Miên nghe xong, thoáng ngẩn ngơ...
Sau đó, trong lòng bỗng trào lên sự ấm áp.
"Đi thôi, lên xe."
Hai mươi phút sau, Tần Sở đưa Hoắc Miên đến phòng trọ.
"Được rồi, em đến nơi rồi, làm phiền anh đã đưa em về."
Hoắc Miên vẫn còn chưa quen với việc Tần Sở đối xử tốt với mình, dù sao bọn họ đã xa nhau hơn bảy năm rồi.
Bây giờ đột nhiên sống bên nhau trong mối quan hệ thân mật như vậy, cô hoàn toàn không thể thích ứng được.
"Tan làm anh sẽ đến đón em."
"Không cần đâu."
"Trả nhà trọ đi, chuyển đến nhà anh ở." Giọng điệu Tần Sở cứng rắn.
"Không cần." Hoắc Miên lập tức từ chối.
Tần Sở nhìn cô, vẻ mặt phức tạp: "Chúng ta là vợ chồng, không thể vừa kết hôn liền ở riêng được. Hay là em cảm thấy sau khi anh giúp em, em có thể lạnh nhạt với anh nửa năm, sau đó đề nghị ly hôn? Qua cầu rút ván hay lắm sao?"
"Em không có ý đó." Hoắc Miên giải thích.
"Cứ quyết định vậy đi. Buổi tối anh đến đón em, không cần mang gì theo, bên kia không thiếu gì cả." Không đợi Hoắc Miên trả lời, Tần Sở liền xoay người đi.
Hoắc Miên nhìn bóng lưng cao lớn đẹp trai của anh, thở dài.
Bảy năm rồi, tính tình độc đoán kiêu căng của anh không chỉ không thay đổi, mà hình như có vẻ nghiêm trọng hơn.
Chuyển qua ở với anh, có tiện thật không? Chẳng phải anh ở cùng cha mẹ sao?
Năm xưa cô từng gặp vợ chồng nhà họ Tần, bọn họ cực kì không thích cô, mà cô cũng không thích bọn họ.
Sau này chú Cảnh chết, cô coi cha mẹ Tần Sở như hung thủ giết người.
Hoắc Miên không cách nào tưởng tượng được, sống chung cùng kẻ thù là như thế nào?
Lúc Tần Sở trở lại tập đoàn, vừa khéo còn năm phút đồng hồ nữa bắt đầu họp.
Anh đi thẳng vào phòng họp, xem tài liệu trợ lý đưa, sau đó nghe quản lý của các bộ phận báo cáo.
Một tiếng sau, cuộc họp kết thúc, từđầu đến cuối Tần Sở không nói một câu nào.
"Tổng giám đốc Tần, cuộc họp kết thúc rồi, ngài có gì muốn bổ sung không?" Trợ lý Tiểu Dương cẩn thận hỏi.
Tần Sở từ từ khép văn kiện trong tay lại, sau đó nhìn khắp bốn phía.
Cả đám quản lý nhao nhao cúi đầu, không dám đối mặt với boss, rất sợ mắc sai lầm.
"Báo với phòng tài vụ, tháng này nhân đôi lương cho tất cả nhân viên trong tập đoàn."
"Tổng giám đốc Tần, chuyện này…" Tin tức tốt tới quá đột ngột, Tiểu Dương không biết nói cái gì cho phải.
Các quản lý đều tỏ ra ngạc nhiên. Chẳng lẽ hôm nay… là ngày tốt gì sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...