Hoắc Miên vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy Tần Sở đầu tiên, không ngờ người ra trước lại là bác sĩ Lưu khoa ngoại thần kinh của bệnh viện.
"Bác sĩ Lưu, em trai tôi sao rồi?"
"Phẫu thuật rất thành công, vô cùng tuyệt vời."
Hoắc Miên nghe xong rốt cục cũng thấy nhẹ nhõm, tảng đá lớn đè nặng trong lòng cô mấy ngày nay rơi xuống đất.
"Em trai cô rất có phúc, vị trí tụ máu trong não của em cô rất nhạy cảm, trong nước chưa từng có tiền lệ phẫu thuật thành công. Có điều, y thuật của bác sĩ Tần thật sự quá tốt, có cậu ấy tự mình mổ chính, tỷ lệ thành công tăng lên rất nhiều. " Bác sĩ Lưu khen ngợi không ngớt.
Hoắc Miên mỉm cười, tất cả mọi người đều khen ngợi Tần Sở, có thể nhìn ra được vai trò quan trọng của anh trong ca phẫu thuật này.
"Em trai tôi đâu?"
"Cậu ấy đã được trợ lýđẩy tới phòng bệnh VIP, mười hai tiếng sau sẽ tỉnh, cô không cần lo lắng."
"Vâng, bác sĩ Lưu vất vả rồi."
"Không sao, chúng tôi chỉđứng phụ, không tính là vất vả. Người thật sự vất vả là bác sĩ Tần, hình như cậu ấy đang khó chịu, ngồi bên trong nghỉ ngơi."
Nói xong bác sĩ Lưu và các bác sĩ y tá khác lần lượt rời khỏi phòng phẫu thuật.
Hoắc Miên thấy Tần Sở vẫn chưa đi ra thì mở cửa bước vào.
Phẫu thuật đã kết thúc, phòng nghỉ bên cạnh được bác sĩ mổ chính dùng để nghỉ ngơi tạm thời.
Lúc Hoắc Miên đi vào liền thấy Tần Sở ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt anh hơi tiều tụy.
Có lẽ cô không biết, buổi tối trước khi làm phẫu thuật, anh vừa mới đi công tác từ nơi khác về, sau đó lại mở cuộc họp suốt đêm. Bởi vì GK kinh doanh nhiều ngành nghề cho nên ngày nào cũng rất bận rộn.
Mặc dù ba của Tần Sở - Tần Dụ Dân là Chủ tịch hội đồng quản trị, nhưng bởi vì ông bị bệnh tim, huyết áp lại cao, cho nên đã bắt đầu nghỉ ngơi rồi. Ngoại trừ những dựán vài tỷ trở lên thì ông không nhúng tay vào những việc khác mà yên tâm giao hết cho một mình Tần Sở.
Tuy Tần Sở không thích vị trí Tổng giám đốc GK, nhưng vì giao hẹn nhiều năm trước, cho nên anh phải cố gắng làm tốt nhất.
Lượng công việc lớn, một đêm không được ngủ ngon giấc, hôm nay lại phải phẫu thuật, tất nhiên là sẽ cảm thấy cả người rất mệt mỏi.
Chủ yếu nhất là đã một ngày anh không ăn gì rồi.
Dạ dày đã bắt đầu kháng nghị.
Phẫu thuật não rất khổ, bởi vì phải tập trung ở cường độ cao, bằng không chỉ cần sai một bước sẽ tạo thành nguy hiểm đến tính mạng của bệnh nhân, hoặc để lại di chứng vĩnh viễn.
Huống chi người này còn là em trai của Hoắc Miên, tất nhiên Tần Sở sẽ phát huy đến mức tốt nhất.
"Uống cốc nước ấm đi, nhìn sắc mặt anh rất khó coi." Hoắc Miên đưa cho Tần Sở một cốc nước ấm.
Tần Sở ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hoắc Miên, cầm cốc nước nhưng không lên tiếng.
"Hôm nay cảm ơn anh." Hoắc Miên nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng.
Tần Sở nâng cốc nước ấm lên, nói rõ từng chữ: "Giữa vợ chồng… không cần khách sáo như vậy."
"…" Hoắc Miên nghẹn lời, nếu anh không nhắc nhở thì cô đã quên hôm nay là ngày bọn họ đăng ký kết hôn rồi.
"Tần Sở."
"Gì?"
"Không thể nói chuyện chúng ta kết hôn ra ngoài…"
"Vì sao?"
"Dù sao thân phận của chúng ta cách xa nhau như vậy, mà anh…"
"Ý của em là thân phận Tổng giám đốc GK của anh làm cho em cảm thấy rất mất mặt?" Tần Sở đặt cốc nước còn chưa kịp uống xuống, giọng điệu trở nên lạnh lẽo.
"Không phải, chỉ là em không muốn bị truyền thông đưa tin trắng trợn, em sợ mẹ em thấy được, anh cũng biết mẹ em hiểu lầm anh nhiều như thế nào mà."
"Lẽ nào đôi ta phải vì vậy mà muốn giấu việc kết hôn cả đời sao?" Tần Sở không phục. Cái cảm giác cưới vợ mà không thể nói khó chịu biết nhường nào? Có trời mới biết anh hận không thể công bố với cả thế giới rằng anh và Hoắc Miên đã kết hôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...