"Anh chỉ muốn có được tôi mà thôi, cần gì phải kết hôn cho phiền phức. Anh muốn ngủ mấy lần, cứ nói thẳng là được." Hoắc Miên cười lạnh, thầm khinh thường Tần Sở, cảm thấy Tần Sở cũng giống Ngụy Đông, muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
"Em sai rồi. Anh muốn ngủ với em, nhưng anh muốn quang minh chính đại ngủ với vợ mình, chứ không phải cái dạng lén lút."
Hoắc Miên im lặng.
"Em có thể đi về suy nghĩ rồi lại trả lời anh."
"Không cần suy nghĩ, tôi đồng ý, xin anh lập tức phẫu thuật cho em trai tôi." Hoắc Miên không do dự một chút nào.
"Được, bây giờ chúng ta đi ngay. Anh sẽ đi đường Trường Thanh, khi đi ngang cục dân chính, chúng ta vào đăng ký kết hôn."
"Đăng ký hôm nay luôn à?" Hoắc Miên há hốc mồm.
"Đúng vậy, em nghĩ sao?" Tần Sở chăm chú nhìn cô.
Hoắc Miên lộ vẻ ngạc nhiên, cô không cảm thấy hôm nay là một ngày tốt để đăng ký kết hôn.
"Anh sợ tôi không giữ lời hứa sao? Anh không tin tưởng tôi như vậy à?" Hoắc Miên cười khổ.
Cô cảm thấy là Tần Sở sợ cô không giữ lời hứa, sau khi phẫu thuật xong sẽ không kết hôn với anh.
Nhưng cô không biết là Tần Sở đã chờ đợi ngày này bao lâu rồi.
"Không phải, anh chỉ cảm thấy hôm nay là một ngày tốt. Đi thôi, chúng ta còn phải đến bệnh viện phẫu thuật."
Nói xong, Tần Sở cầm áo khoác đi ra khỏi phòng làm việc, Hoắc Miên im lặng theo sau anh.
Mấy nữ thư ký ngoài cửa phòng thư ký nhìn thấy mà choáng váng.
"Cô gái đó là ai vậy? Không phải Tổng giám đốc không cho người khác vào phòng làm việc sao? Vì sao cô ta có thể?"
"Không biết, nhìn không giống bạn gái Tổng giám đốc, dáng dấp không mấy xinh đẹp, ăn mặc rất bình thường, có phải là người làm mới của nhà Tổng giám đốc không?"
"Đầu óc cô bị úng nước à? Tổng giám đốc của chúng ta sẽ tự mình phỏng vấn người làm sao? Hay là chúng ta thử hỏi trợ lý Dương?"
Mấy nữ thư ký mồm năm miệng mười tranh nhau bàn tán, quả nhiên có người không biết sống chết đi hỏi trợ lý Tiểu Dương.
"Trợ lý Dương, cô gái kia là ai vậy? Hình như Tổng giám đốc đối xử với cô ta không giống bình thường."
"Làm sao tôi biết. Đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp cô ta." Mặt trợ lý Dương đầy vẻ vô tội.
***
"Không phải cần sổ hộ khẩu mới có thể đăng ký kết hôn sao? Tôi không mang sổ hộ khẩu theo." Hoắc Miên ngồi kế ghế lái, nhẹ giọng nói.
"Không cần."
"Ồ?" Hoắc Miên lại há hốc mồm. Cô lớn từng tuổi này rồi, lần đầu tiên nghe nói đăng ký kết hôn không cần sổ hộ khẩu.
Trên thực tế, một lát nữa cô sẽ được thấy bản lĩnh cao cường của Tần Sở.
Trong phòng VIP của cục dân chính, chuyên viên giao cho bọn họ quyển sổ màu đỏ.
"Vậy là xong rồi?" Hoắc Miên bất an hỏi.
"Đúng vậy, anh chị có thể kiểm tra hộ khẩu qua hệ thống, chúc hai người tân hôn hạnh phúc."
"Đi thôi." Tần Sở nhanh chóng cầm quyển sổ màu đỏ, dường như tâm trạng không tệ.
Hoắc Miên đi theo sau Tần Sở, vẫn có chút khó tin chuyện không mang giấy tờ gì theo mà cũng có thể đăng ký kết hôn.
Côđâu biết rằng lúc Tần Sởđi lấy xe, anh đã gọi điện thoại cho ông chú trung niên - trợ lý của lãnh đạo. Sau đó anh hùng hồn muốn được đền ơn bằng việc này.
Hiệu suất làm việc của ông chú trung niên rất nhanh, bên cục dân chính đâu dám chậm trễ.
Trong quán trà nào đó ở thủ đô.
"Lãnh đạo, đã làm xong chuyện ngài phân phó."
"Thằng nhóc này rất đặc biệt, lại muốn được đền ơn như vậy."Ông cụ tóc hoa râm, khuôn mặt hiền hòa nhíu mày.
"Cho nên mới nói những suy nghĩ trong đầu đám được gọi là thiên tài luôn ngoài dự đoán của mọi người."Ông chú trung niên nghiêm trang phụ họa.
***
"Tần Sở, chúng ta nên đi bệnh viện rồi." Hoắc Miên giục.
"Từ giờ trở đi anh là chồng của em." Nói xong, không đợi Hoắc Miên phản ứng, Tần Sở chợt nâng mặt cô lên hôn mạnh xuống rồi nhân lúc cô còn chưa kịp hồi hồn, anh đạp chân ga, xe lao đi.
Ở trong xe, Hoắc Miên còn chưa tỉnh táo lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...