"Thật ngại quá…" Hoắc Miên vội vàng xin lỗi.
Trong lúc hoảng loạn, không biết ai đưa khăn giấy, cô cầm khăn giấy lau váy, sau khi ngẩng đầu lên mới phát hiện người đó là Tần Sở.
"Cảm ơn." Giọng điệu của Hoắc Miên rất lạnh nhạt, như muốn xóa sạch tất cả quan hệ từng có với anh.
Tần Sở không nói gì, chỉ là thi thoảng trò chuyện với bạn học, hình như không để ý đến Hoắc Miên.
Cho đến khi Lưu Tư Dĩnh cố ý lớn tiếng hỏi trước mặt tất cả các bạn: "Hoắc Miên, tôi nghe nói cô sắp kết hôn rồi phải không? Chồng sắp cưới của cô là bác sĩ, không tệ, đến lúc đó đừng quên gửi thiệp mời cho mọi người, dù sao chúng ta cũng là bạn cùng lớp."
Lưu Tư Dĩnh hỏi xong những lời này, toàn trường lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều hiểu ý mà quay sang nhìn phản ứng của Tần Sở.
"Hai nhà còn đang bàn bạc, vài ngày nữa sẽ quyết định. Khi nào có quyết định, tôi nhất định sẽ thông báo với mọi người." Hoắc Miên xấu hổ cười ngượng.
Lúc này, Hoắc Miên rõ ràng cảm giác được có một ánh mắt sắc bén nhìn về phía cô.
"Cô sắp kết hôn rồi?" Im lặng một lát, rốt cuộc Tần Sở cũng mở miệng nói câu nói đầu tiên với cô.
Hoắc Miên gật đầu, ngay cả một tiếng "ừ" cũng không thốt ra được, không biết là vì sợ hãi hay là vì quá căng thẳng.
"Ồ, chúc mừng." Khóe môi Tần Sở mang theo ý cười, nhưng ánh mắt lại lạnh băng, khiến người ta run rẩy.
"Cảm ơn." Hoắc Miên lúng túng, khách sáo trả lời. Cô không dám nhìn thẳng vào mặt Tần Sở, bởi vì nụ cười trên mặt anh làm cho cô có cảm giác cực kỳ áp lực. Vô số lần cô nghĩ đến cảnh tượng gặp lại anh, nhưng chưa từng nghĩ đến tình huống hôm nay. Nghĩ tới đây, đầu óc cô lại trở nên hỗn loạn.
"Thật là đáng tiếc, người đẹp Hoắc của chúng ta, hoa khôi của trường chúng ta năm đó, tôi vẫn luôn cảm thấy chắc chắn cậu sẽ tìm một cậu ấm nhà giàu nào đó để kết hôn, không ngờ cậu lại bị người ta cưa đổ nhanh như vậy. Hà, thật sự đáng tiếc, biết thế thì tôi đã theo đuổi cậu rồi. Hay là cậu đừng lấy chồng nữa, cậu thấy tôi thế nào?" Ngụy Đông từ xưa đến giờ đều lưu manh, sau khi uống mấy cốc rượu liền bắt đầu nói đùa.
Gia đình Ngụy Đông không tệ, cha anh ta buôn bán vật liệu xây dựng. Mấy năm nay, ngành bất động sản phát triển nhanh chóng, anh ta và cha làm ăn rất khá. Cho nên, mỗi lần họp lớp, ngay cả nói đùa anh ta cũng nói thoải mái như thế.
Chu Linh Linh lập tức lườm Ngụy Đông, tức giận mắng: "Thôi đi, không tới lượt cậu theo đuổi Hoắc Miên đâu, mơđi nhé, khi còn đi học cậu còn thua nam thần rồi, bây giờ sao mà cưa được…"
Chu Linh Linh còn chưa nói hết lời, bỗng nhiên ý thức được mình đã nói hớ, cho nên im miệng ngay lập tức.
Chuyện về Tần Sở và Hoắc Miên, có lẽ đã trở thành một bộ phim của Châu Kiệt Luân: Bí mật không thể nói.
Tần Sở nghe thế cũng không có phản ứng gì, chỉ nhìn chằm chằm Hoắc Miên bằng ánh mắt như đang trông chờ mòn mỏi.
Hoắc Miên cười xấu hổ, sau đóđứng lên nói: "Thật ngại quá, tôi đi toilet."
Thật ra trong phòng cũng có toilet, Hoắc Miên chỉ muốn mượn cớ thoát ra khỏi đây, hoặc là nói thoát khỏi Tần Sở.
Sau khi ra ngoài, Hoắc Miên thở dốc. Thậm chí, cô còn có thể cảm giác được tiếng tim đập thình thịch.
Hoắc Miên chưa từng nghĩ sẽ gặp lại Tần Sở bằng cách này. Bảy năm rồi, anh đột nhiên xuất hiện, làm cho cô không kịp trở tay.
Sau khi bình tĩnh lại, Hoắc Miên dặm lại lớp trang điểm, sau đó cúi đầu đi ra ngoài. Không đợi cô thấy rõ ràng có chuyện gì xảy, cô đã bị một bàn tay to lớn kéo giật lại ấn vào trong góc tường. Sau đó… cánh môi lạnh băng đột ngột ập đến, hơi thở xa lạ xen lẫn mùi vị quen thuộc làm cho đại não cô lập tức ngừng hoạt động…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...