Editor: Nguyetmai
"Khụ khụ… còn chưa chính thức qua lại, cho nên chỉ có thể coi là bạn." Cao Nhiên ngượng ngùng nói.
Cô gái kia cười xấu hổ, chủ động tự giới thiệu: "Xin chào, tôi tên Lâm Tuyết Kiều, làm công việc quản lý hồ sơ ở khu vực 3."
"Ồ, thì ra là cùng ngành với Cao Nhiên." Hoắc Miên hiểu ra.
"Công việc của tôi rất khô khan, không có nhiều cơ hội tiếp xúc với người khác, tìm được người cùng ngành là không tệ rồi."
"Cảnh sát khá tốt, coi như cô may mắn." Hoắc Miên cười khẽ.
Bởi vì Tần Sở không thích nói chuyện, cho nên không nói gì với bạn gái Cao Nhiên, chỉ nói chuyện phiếm với Cao Nhiên mà thôi.
Lâm Tuyết Kiều chủ động lại gần Hoắc Miên, ra vẻ vô ý trò chuyện.
"Nghe nói hai người là bạn thân của đội trưởng Cao."
"Đúng vậy, bọn tôi học chung trường cấp ba, quen biết rất nhiều năm."
"Thật là tốt, chồng cô rất đẹp trai, hai người là thanh mai trúc mã sao?"
"Chắc là vậy?" Hoắc Miên hơi xấu hổ.
"Nghe nói cha mẹ đội trưởng Cao đều là cán bộ cao cấp, hai người có thường xuyên tới nhà anh ấy chơi không?" Em gái ngây thơ chớp đôi mắt to hỏi.
"Không thường xuyên đến, cũng không biết rõ cha mẹ anh ta làm gì, chúng tôi chỉ gặp nhau ăn uống vui vẻ, không nói đến những chuyện khác." Lúc trả lời, trong lòng Hoắc Miên đã có hiểu biết đại khái. Thì ra cô nàng này đang hỏi thăm cô, cô ta thực tế đến cỡ nào đây, vừa gặp liền hỏi tình huống gia đình của Cao Nhiên, coi cô là đứa ngốc không biết giữ miệng chắc.
"Ồ, vậy à, tôi là con gái một, cha mẹ rất cưng chiều tôi, bọn họ không mong tôi tìm đối tượng có điều kiện quá kém, sợ tôi chịu khổ. Nói thật, đội trưởng Cao là người vô cùng tốt, lại còn đẹp trai, chỉ là tính chất công việc nguy hiểm, chúng tôi chưa qua lại chính thức là vì tôi lo lắng điểm này."
Hoắc Miên có hơi khó tin: "Cô còn trẻ mà lại nhìn nhận vấn đề rõ ràng như vậy à. Có điều, tình yêu chẳng phải là tìm người mình thích sao? Đâu có liên quan gì đến những nhân tố khác. Nếu vì những nhân tố khác mà ở bên nhau, thì còn gì là yêu thích thuần túy nữa."
"Thích là thích, nhưng cũng phải xem điều kiện. Tình yêu có thể làm bánh mì không?" Lâm Tuyết Kiều chớp đôi mắt to ngây thơ, nhưng lời nói đều là những câu thực tế.
"Không có ai trời sinh là giàu có, tỉ lệ nghèo - giàu của Trung Quốc là 2 - 8, chúng ta không thể đảm bảo mỗi người phụ nữ đều có thể gả cho người có tiền, nhưng chúng ta có thể đảm bảo bản thân tìm được một người đàn ông có trách nhiệm có năng lực. Cuộc sống tốt đẹp là do con người tạo nên, nếu nhân phẩm tệ, điều kiện tốt, thì cũng sẽ khó sống."
"Nói thì nói như vậy. Nhưng thua sạch gia sản hàng trăm triệu, thì ít nhất cũng còn hàng chục triệu. Còn kẻ không có đồng nào, phải cho bao nhiêu thời gian mới có được hàng chục triệu như người ta? Mười năm, hai mươi năm, hay là cả đời? Thanh xuân của phụ nữ có hạn, tổng cộng có mấy năm, ai có thể chờ nổi chứ?"
Nghe xong lý luận của cô nàng này, Hoắc Miên rất khiếp sợ.
Đây là một cô gái gần bằng tuổi cô, nhưng lại có tư tưởng của phụ nữ từng trải ba bốn mươi tuổi. Cha mẹ cô ta dạy dỗ cô ta thực tế như vậy là không sai, nhưng cô ta đang ở độ tuổi tốt đẹp, vốn nên gặp được tình yêu tốt đẹp, nhưng lại bị vật chất và thực tế trói buộc, không thể không nói đây là một kiểu bi kịch.
Lúc này, hình như cô gái hơi khát nước, cầm chai nước khoáng Evian giả vờ vặn nắp hai cái, sau đó nhíu mày nhìn.
"Thật là khó mở… tôi đã dùng hết sức rồi." Lâm Tuyết Kiều nũng nịu oán giận.
Lúc này, Hoắc Miên nói: "Để tôi mở."
Dứt lời, cô cầm chai nước khoáng, dùng sức vặn nắp một cái là mở.
Cao Nhiên và Tần Sở đồng thời nhìn qua bên này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...