Editor: Nguyetmai
Lúc này, Tống Lâm không nhìn được nữa, đứng dậy nói: "Phó viện trưởng, Hoắc Miên là người tôi đề cử thăng chức, cũng là người tôi xem trọng, tôi hiểu biết cô ấy. Trước đây ở bệnh viện Số 1, cô ấy đã cứu một sản phụ, tiến hành mổ bụng khẩn cấp. Mấy ngày trước, cô ấy đã cứu cháu gái của viện trưởng Ngô là bác sĩ Ngô Hiểu Tuyết. Chẳng lẽ những thứ này còn chưa đủ tư cách sao?"
"Đây là biểu hiện của ngu ngốc, của chủ nghĩa cá nhân, đơn giản chỉ là chơi trội mà thôi, suýt chút nữa liên lụy đến danh tiếng trăm năm của bệnh viện chúng ta."
Hoắc Miên cười tao nhã, đứng dậy lễ phép gật đầu với các bác sĩ và lãnh đạo ngồi xung quanh, sau đó cười hỏi: "Nghe nói trước kia phó viện trưởng Quách là bác sĩ chuyên gia khoa nội thần kinh, có phải không?"
"Đúng vậy, thì sao?" Phó viện trưởng nhìn thoáng qua Hoắc Miên bằng thái độ kiêu căng.
"Phó viện trưởng là bác sĩ cấp bậc chuyên gia khoa nội thần kinh, tất nhiên phải biết các phương pháp chăm sóc giai đoạn sau của bệnh nhân khoa nội thần kinh rồi?"
"Còn phải hỏi vấn đề đơn giản này sao?"
"Căn cứ theo cơ sở dữ liệu của khu điều dưỡng phía Nam, số lượng bệnh nhân khoa nội thần kinh nhập viện hằng năm là một con số khổng lồ, nhưng lại không có bao nhiêu người khôi phục tốt. Vì sao vậy?"
"Ai cũng biết bệnh nhân khoa nội thần kinh rất khó điều trị hết. Bệnh viện còn không điều trị hết, thì khu điều dưỡng như chúng ta làm sao điều trị hết? Cô đang nói đùa à?"
"Tôi không nói đùa, tôi nói rất nghiêm túc. Tuy bệnh nhân khoa nội thần kinh rất khó điều trị hết, nhưng theo thử nghiệm lâm sàng của Mỹ, nếu điều dưỡng giai đoạn sau thích hợp thì sẽ làm giảm bệnh tình của bệnh nhân, cũng có nghĩa là điều dưỡng giai đoạn sau quan trọng hơn cả điều trị giai đoạn trước. Ông là bác sĩ chuyên gia của khu chúng ta, nhưng ông lại không coi trọng điểm này, dẫn đến giảm bớt rất nhiều bệnh nhân khoa nội thần kinh. Tôi không phải là chuyên gia, cũng không có bằng cấp chuyên nghiệp, nhưng tôi lại xem rất nhiều sách, thời đi học thường xuyên quan sát trạng thái của người bệnh, lúc còn làm ở bệnh viện Số 1 khi khám lâm sàng đã thấy rất nhiều bệnh án tương tự, cho nên khá hiểu biết về vấn đề này. Phó viện trưởng có bằng lòng nghe tôi nói không?"
"Được, tôi cũng muốn nhìn một cô y tá không biết trời cao đất rộng là cô sẽ phân tích khoa nội thần kinh của chúng tôi như thế nào." Trong mắt phó viện trưởng, cách làm của Hoắc Miên rất nực cười, chẳng khác gì tự rước lấy nhục, nếu không phải là bác sĩ chuyên nghiệp thì rất khó giải thích được kiến thức chuyên nghiệp.
Hoắc Miên cầm cốc nước uống một hớp rồi nhìn xung quanh, nói: "Những lời tôi sắp nói là đại biểu cá nhân của tôi, nếu tôi có nói sai thì xin các vị lãnh đạo thông cảm."
Viện trưởng Ngô nhìn Hoắc Miên với ánh mắt khích lệ, gật đầu ý bảo cô tiếp tục nói.
Hoắc Miên gật đầu đáp lại, sau đó nói: "Hệ thần kinh trung ương chiếm phần lớn hệ thần kinh, bao gồm não và tủy sống. Hệ thần kinh ngoại biên là một phần của hệ thần kinh, bao gồm các dây thần kinh và hạch thần kinh bên ngoài não bộ và tủy sống. Khoa nội thần kinh có vài dấu hiệu và triệu chứng như rối loạn ý thức, rối loạn ngôn ngữ, rối loạn cảm giác, rối loạn vận động, rối loạn trí tuệ, choáng váng và lên cơn động kinh, hội chứng lãng quên, thoát vị não…
Để điều dưỡng giai đoạn sau cho những bệnh nhân này, y tá phải đạt được vài tiêu chuẩn sau.
Thứ nhất, về phòng bệnh. Giữ cho phòng bệnh yên tĩnh, ngăn nắp sạch sẽ, không khí thông thoáng, giảm bớt thăm hỏi bệnh nhân.
Thứ hai, về vị trí nằm. Khuyến khích bệnh nhân mãn tính xuống giường đi lại. Để tránh mệt mỏi, bệnh nhân rối loạn ý thức và bệnh nhân bài tiết đường hô hấp kiên quyết áp dụng nằm ngửa hoặc nằm nghiêng.
Thứ ba, về dinh dưỡng và chế độ ăn uống. Bệnh nhân phải ăn nhiều rau tươi và trái cây mới có lợi cho đại tiện. Đối với những người mắc chứng khó nuốt, nên dùng thức ăn dạng sền sệt, ăn cơm cẩn thận, tốc độ chậm, để tránh ho khan, hít thở không thông. Đối với người mắc chứng khó nuốt nghiêm trọng, nên dùng thức ăn dạng lỏng qua đường mũi, ăn xong phải nửa nằm nửa ngồi khoảng 30 – 60 phút rồi mới khôi phục tư thế ban đầu.
Ngoại trừ những điều này, còn phải điều dưỡng cuộc sống, điều dưỡng làn da, điều dưỡng ống dẫn, điều dưỡng bài tiết, quan sát bệnh tình của bệnh nhân. Đối với bệnh nhân cá biệt, cần phải điều dưỡng sau phẫu thuật xuất huyết não. Khi bệnh nhân xuất viện, bệnh viện phải có chỉ dẫn rõ ràng, nhắc nhở bệnh nhân kiểm tra định kỳ, chú ý các hạng mục điều dưỡng, ví dụ như tăng áp lực nội sọ, cấm chọc dò tủy sống để không bị thoát vị não.
Bởi vì thời gian có hạn, cho nên tôi sẽ không giới thiệu kỹ càng. Tôi tin các vị lãnh đạo cũng biết, tổng hợp các ý tôi vừa nói, tôi cảm thấy khu điều dưỡng phía Nam chúng ta có nghĩa vụ và trách nhiệm vô cùng lớn trong việc điều dưỡng giai đoạn sau của người bệnh. Xin các vị lãnh đạo coi trọng, cảm ơn mọi người đã nghe tôi nói."
Hoắc Miên không nói lắp, nói không sai một chữ, cô không nói nhanh, giọng lại trong trẻo dễ nghe.
Nghe xong những lời Hoắc Miên nói, cả đám bác sĩ chuyên nghiệp lớn tuổi đều sững sờ.
Còn phó viện trưởng Quách thì thay đổi sắc mặt liên tục.
Đây đâu phải là lời của một cô y tá trưởng nói, đây rõ ràng là lời của một bác sĩ khoa nội thần kinh nói mà.
"Phó viện trưởng Quách, anh cảm thấy Hoắc Miên nói thế nào?" Viện trưởng Ngô hỏi Quách Ngọc Dân bằng giọng điệu đầy thâm ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...