Editor: Nguyetmai
"Tôi thuộc phong cách nào?" Tô Ngự ngẩng đầu.
"Nhanh gọn lẹ, thích là sẽ nhích, tôi quen cậu hai mươi mấy năm rồi, theo tôi biết thì cậu theo đuổi cô nào cũng không bao giờ quá một tiếng đồng hồ, vì đối diện với thân phận của cậu, những cô gái kia có muốn tỏ ra rụt rè cũng không thể rụt rè nổi."
Những lời này Ngụy Liêu nói rất đúng, trước kia từng có một minh tinh trẻ định chơi trò lạt mềm buộc chặt, Tô Ngự coi trọng cô ta, cô ta lại ra vẻ từ chối. Kết quả là đêm đó Tô Ngự ngủ với đàn em cùng công ty của nữ minh tinh đó, sau đó cô đàn em ấy trở thành nữ chính trong một bộ phim lớn, lập tức đổi đời.
Đợi đến lúc cô minh tinh kia hối hận thì khi quay lại tìm Tô Ngự, Tô Ngự đã quên mất cô ta là ai rồi. Sau này cả giới đều biết, Tô Ngự không thích bị từ chối, nếu có hứng thú với cô thì cô hãy thoải mái cởi áo nới dây lưng đi.
Bởi vì chỉ cần hơi tỏ vẻ một chút, mất đi cơ hội này thì về sau có khả năng sẽ vĩnh viễn không gặp lại được Tô Ngự nữa.
"Cô ấy không giống mấy người con gái kia." Tô Ngự nghiêm túc mở miệng.
"Có gì khác chứ? Chẳng phải đều là phụ nữ sao? Lấy tiền nện chết là được."
"Nếu đơn giản như vậy thì tôi còn phải nhờ cậu dạy?" Tô Ngự chán nản nói.
"Cũng đúng, với chỉ số thông minh của cậu thì muốn hạ gục cô gái nào đó, cũng chỉ là chuyện vài phút đồng hồ mà thôi. Nhưng mà nếu cậu đã thất bại rồi thì có thể chứng tỏ ba điều." Ngụy Liêu cũng rất nghiêm túc phân tích,
Tô Ngự hơi giật mình: "Ba điều gì?"
Ngụy Liêu duỗi ngón trỏ ra: "Thứ nhất, chứng tỏ cô ấy không yêu cậu, có lẽ người ta có người trong lòng rồi, không thèm đếm xỉa đến cậu."
"Đúng." Tô Ngự gật đầu thừa nhận điểm này.
Ngụy Liêu tiếp tục duỗi ngón giữa ra: "Thứ hai, chứng tỏ là cô ấy không tham tài, vì nếu như ở cạnh cậu thì cô ấy sẽ có số tiền tiêu mãi không hết, nhưng cô ấy không làm thế, chứng minh cô ấy không hứng thú gì với thân phận và địa vị của cậu."
"Quá đúng." Tô Ngự giơ ngón tay cái lên, Ngụy Liêu phân tích hoàn toàn chính xác.
"Thứ ba là chứng tỏ cô ấy là người rất có cá tính, nói trắng ra là rất trâu bò, trên mạng cũng hay có câu nói khí phách này còn gì? Có lẽ anh trâu bò, nhưng tôi lại không thích anh. Tôi cảm thấy cậu sẽ thích loại con gái như vậy, cho nên chắc là cô ấy thuộc về loại con gái trâu bò hiếm thấy ấy."
Tô Ngự đứng bật dậy, vỗ vỗ vào bả vai Ngụy Liêu: "Tôi cảm thấy cậu cũng rất trâu bò Gia Cát Lượng ạ."
"Xem ra tôi nói đúng rồi." Ngụy Liêu tự tin cười khẽ.
"Quá chuẩn luôn, mọi chuyện là như thế đấy, cho nên bây giờ cậu thử nói xem tôi nên làm gì mới có thể tán được cô ấy?"
"Cưỡng hiếp chứ sao?"
"Cút sang một bên." Thấy Ngụy Liêu tán dóc như vậy, Tô Ngự cảm thấy mất kiên nhẫn.
"Nói thật, tôi không trêu cậu đâu, ý của tôi thế này, đã thích là phải nhích, dù cưỡng hiếp cũng được, ngồi tù cũng không sao cả, nếu như việc vào tù mà cậu cũng sợ thì không có tư cách gì nói yêu cô ấy rồi. Vào tù rồi đợi đến lúc ra tù, ra tù xong thì cưỡng hiếp tiếp, sau đó tiếp tục ngồi tù, ra tù lại cưỡng hiếp, cậu phải cưỡng hiếp cho đến khi cô ấy chuyển sang nghi ngờ cuộc sống này ấy."
"Cậu là khỉ được phái xuống để pha trò đấy à?" Tô Ngự hoàn toàn đen mặt lại.
Vốn muốn tìm người này để nhờ nghĩ kế hộ, xong anh ta lại đưa ra ý kiến quái quỷ gì thế này, có khác gì gặp kẻ lừa đảo không?
Bên này, sau khi buổi họp báo kết thúc, Tần Sở lập tức chạy về nhà, ăn cơm tối cùng Hoắc Miên xong, hai người đều cực kì rảnh rỗi.
Hoắc Miên đề nghị đi xem phim, nghe nói gần đây có một bộ phim Hollywood rất hoành tráng, tên là "Cậu bé rừng xanh", khung cảnh 3D xem rất rung động.
Tần Sở chiều vợ, tất nhiên cô nói gì thì sẽ làm việc đó.
Cuối cùng hai người lái xe đến quảng trường Vạn Đạt gần đó. Nhưng có lẽ là vì cuối tuần nên chỗ này rất đông người.
Tần Sở đã mua xong vé xem phim, còn mua cả bỏng ngô và cocacola, điều này khiến Hoắc Miên cảm thấy cực kì vui vẻ.
Cô không ngờ là Tần Sở sẽ chu đáo đến như vậy, nhưng cô nào ngờ là Tần Sở biết mua vé vì trước kia đã từng đi xem phim với vợ chồng Tiểu Dương một lần.
Có điều, khi nhận vé thì Hoắc Miên lại khá bất ngờ...
"Hả… Anh bao hết à?"
"Ừ, thuê phòng VIP, chỉ có hai chúng ta." Tần Sở gật đầu.
"Nhưng mà, liệu có đáng sợ lắm không?" Hoắc Miên sợ có ít người xem phim như vậy sẽ có cảm giác không an toàn.
"Không sao, có anh ở đây rồi."
"Vì có anh nên em mới thấy sợ đấy, không biết anh sẽ thừa cơ làm trò gì với em nữa." Hoắc Miên nói rất nghiêm túc.
Tần Sở:...
"Ha ha ha, trêu anh vậy thôi, anh tưởng thật đấy à?" Thấy Tần Sở ngẩn ra, Hoắc Miên bật cười.
Hai người đang trêu đùa nhau, bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên: "Chị…?"
Hoắc Miên quay đầu lại, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...