Editor: Nguyetmai
Lúc này, tiếng chuông điện thoại không hợp với hoàn cảnh vang lên.
Nhìn tên người gọi, Hoắc Miên lập tức nghe máy, cuộc gọi của Chu Linh Linh luôn đúng lúc như vậy.
"Linh Linh?"
"Ăn cơm chưa?"
"Đang ăn."
"Biết vậy thì gọi cho cậu sớm hơn chút nữa, tớ đang định rủ cậu đi ăn cơm."
"Có chuyện vui gì à?" Hoắc Miên cười.
"Tất nhiên, tớ đổi xe rồi."
"Đổi xe? Sao nhanh thế? Mới được tăng lương sao?"
"Làm gì có chuyện ấy, chút tiền lương của tớ có tăng thêm một nửa thì cũng chẳng có nghĩa lý gì, là cậu ấm nhà giàu kia mua cho tớ, Mercedes GLK màu đen, ngầu không?"
"Ừ, thế còn chiếc Mazda 6 của cậu thì sao?"
"Để cho cha tớ, ông ấy lái chiếc xe lỗi thời kia bao nhiêu năm, cũng đến lúc thay xe khác rồi."
"Vậy thì tốt."
Trò chuyện linh tinh với Chu Linh Linh một lúc lâu, đợi đến lúc cúp điện thoại rồi Hoắc Miên mới hỏi: "Vừa nãy anh hỏi em cái gì ấy nhỉ?"
"Không có gì." Tần Sở yên lặng dọn dẹp bát đũa rồi trở về thư phòng.
Trong lòng Hoắc Miên tràn ngập cảm giác áy náy, cô luôn cố ý lảng tránh chủ đề này của anh. Vì cô không biết phải trả lời thế nào, hoặc là sợ câu trả lời của cô làm cho Tần Sở khổ sở, cho nên cô dứt khoát giả ngu né tránh.
Cô còn có thể giả vờ như vậy được bao lâu nữa đây? Lỡ có một ngày Tần Sở mất kiên nhẫn thì sao?
Sáng hôm sau, Hoắc Miên đi làm, phát hiện có rất nhiều người đứng vây quanh cửa ra vào.
Cô cũng tò mò đến xem.
Thấy Hoắc Miên đến, tất cả mọi người đều biết điều nhường đường, sau đó cô nhìn thấy một chiếc Lamborghini màu hồng đỗ ở đó. Là chiếc xe mới tinh, nhìn là biết loại mới sản xuất.
"Woa, xe của ai vậy, sang chảnh thế?"
Hoắc Miên nhớ rõ chiếc Lamborghini màu hồng này là phiên bản giới hạn toàn cầu, không sản xuất số lượng lớn. Báo chí từng đưa tin Paris Hilton, người thừa kế khách sạn Hilton nước Mỹ có một chiếc xe loại này. Lúc đó, truyền thông nước Mỹ đã đưa tin rất nhiều, khiến tất cả các cô gái đều cảm thấy hâm mộ ghen tị.
Mà chiếc xe màu hồng trước mắt này không giống những chiếc xe màu hồng cùng loại khác, bởi vì trên thân xe có nạm đầy kim cương. Tổng thể sáng long lanh… lấp lánh đến mức muốn mù mắt.
"Đẹp không?"
"Đẹp." Hoắc Miên gật đầu rồi mới thấy người đang nói chuyện với mình là Tô Ngự.
Hiếm khi thấy anh ta không ngủ nướng, sáng sớm đã thức dậy đi ra cửa, chính là để khoe của đấy à?
Hoắc Miên đang buồn bực thì chợt nghe Tô Ngự nói: "Tặng cô đấy."
Nói xong, Tô Ngự cầm chìa khóa nhét thẳng vào tay Hoắc Miên.
"Ơ… Cái gì vậy?" Hoắc Miên sững sờ.
"Cô mau đổi chiếc Volkswagen kia đi. Cô nhìn cả khu điều dưỡng phía nam Nam này đi, xe của cô là rẻ tiền nhất đấy. Đây là quà tôi tặng cô, thích không?"
"Sao lại phải tặng tôi?" Hoắc Miên nhìn chằm chằm Tô Ngự.
Xung quanh có nhiều người nhìn như vậy, tất nhiên Tô Ngự cũng xấu hổ,: "Vì tôi nằm viện lâu rồi, chỉ có cô là người có kỹ thuật tốt nhất, giỏi ghim kim rút máu các thứ, tóm lại là tôi không để cho cô bận rộn không công đâu."
"Tôi không lấy." Nói xong, Hoắc Miên nhét chìa khóa lại vào tay Tô Ngự.
"Vì sao?"
"Không có công không nhận lộc, tôi chăm sóc anh là vì trách nhiệm công việc của tôi. Anh tặng tôi món quà đắt tiền như vậy, anh cho rằng đây là một hộp bánh trung thu hay một cân thịt heo đấy à?" Nói xong, Hoắc Miên quay người đi vào cửa bệnh viện.
Đám bác sĩ y tá đứng vây xem xung quanh đều hận đến nghiến răng nghiến lợi. Bọn họ thầm nghĩ, Hoắc Miên bị ngốc à?
Tô Ngự bị từ chối trước mặt mọi người thì mất hết mặt mũi quát lên,: "Nhìn cái gì? Giải tán đi!"
Sau đó, anh ta đá mạnh lên con Lamborghini, khiến mấy người đứng xem sốt cả ruột.
Đúng là có tiền nhiều có khác.
Anh ta dùng giá cao mua lại chiếc xe này từ một người bạn. Để đổi được chiếc Lamborghini này, anh ta không chỉ tốn hơn mười lăm triệu mà còn phải hy hi sinh hai bình Lafite đã cất kĩ nhiều năm.
Thế mà người phụ nữ này lại không hề biết ơn… Anh ta cảm thấy điên lên mất.
Hoắc Miên vừa thay quần áo ở phòng trực ban xong thì thấy y tá Nam Nam chạy đến, thần bí nói,: "Hoắc Miên, sao cô lại không nhận xe? Cô có biết là chiếc xe kia quý đắt đến mức nào không? Đó không phải là chiếc Lamborghini bình thường mà là phiên bản giới hạn toàn cầu LP 670-4SV đấy. Hơn nữa, nó còn do nhà thiết kế thiên tài Nhật Bản tự mình gắn kim cương swarovski lên, giá trị lên đến hai mươi hai triệu đấy."
"Mấy chuyện này có liên quan gì đến tôi chứ?" Hoắc Miên phản bác.
"Cô không nghe là cậu Tô muốn tặng cô à, sao lại từ chối chứ bà chị của tôi ơi!" Nam Nam tiếc nuối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...