Editor: Nguyetmai
Không biết vì sao, con đường Hoắc Miên thường về nhà hôm nay lại cực kì tắc, tắc đến mức cô mất kiên nhẫn, quay đầu xe để đi qua một con hẻm nhỏ, vòng qua cầu vượt, đi thẳng tiếp là đến trụ sở chính của tập đoàn GK.
Tòa cao ốc cao chọc trời mấy chục tầng, đến lúc trời tối sẽ tỏa ra ánh sáng màu xanh nước biển, trông rất đẹp, nhìn na ná như thiết kế của Water Cube.
Nghe nói nơi này đã trở thành tòa nhà mang tính biểu tượng của thành phố C, mà phô trương hơn đó là người nơi khác đến đây du lịch, còn cố tình chạy đến đây chụp ảnh nữa, nghiễm nhiên coi đây là một phong cảnh trứ danh vào buổi tối.
Hoắc Miên còn từng nói đùa với Tần Sở hay là để tập đoàn GK phát triển thêm về mảng du lịch, lúc đó Tần Sở đã trả lời rất bốc đồng là bây giờ còn đang bận, để sau rồi tính.
Lúc đi qua công ty Tần Sở, lại tắc đường tiếp, có thể là do giờ cao điểm nên có quá nhiều xe cộ.
Hoắc Miên chán chết cầm điện thoại lên mở ra xem, bỗng nhiên nảy ra một ý định.
Chính vì thế mà cô nhắn Wechat cho Tần Sở: "Tổng giám đốc Tần, em đang ở dưới lầu công ty của anh, liệu em có vinh hạnh được ăn tối với anh không?"
Tần Sở nhìn thấy tin nhắn này khi đang ngồi trong buổi họp thảo luận về phương án thiết kế cho buổi họp báo của nhãn hiệu châu báu thuộc tập đoàn GK trong quý tới.
Giang Lâm Nguyệt đang giới thiệu một cách sinh động về chi tiết hiện trường của buổi họp báo, giá cả của những mẫu trang sức đang bán chạy, đồng thời còn nói về xu hướng tiêu thụ online.
Điện thoại Tần Sở vang lên, tất cả mọi người đều nhìn sang...
Wechat của Tần Sở chỉ có một mình Hoắc Miên, ngay cả Cao Nhiên anh cũng không kết bạn, khi nào có việc gì thì sẽ gọi điện trực tiếp.
Sau khi xem tin nhắn, Tần Sở nhanh chóng đứng dậy, cắt ngang lời nói của Giang Lâm Nguyệt: "Tôi có việc phải đi trước, mọi người cứ tiếp tục."
"Tổng giám đốc Tần, anh đi rồi thì chúng tôi làm sao mà tiếp tục được nữa?" Giang Lâm Nguyệt khóc không ra nước mắt, cô ta đã chuẩn bị cho cuộc họp này suốt hai tuần lễ, ăn không ngon ngủ không yên, chỉ hi vọng có thể biểu hiện thật tốt trước mặt Tổng giám đốc, được anh khen ngợi, dù chỉ là một câu nói thôi cũng được.
Tần Sở nhìn sang trợ lý: "Cậu quay video lại gửi vào mail cho tôi, khi nào rảnh thì tôi sẽ xem."
Nói xong Tần Sở xoay người đi ra khỏi phòng họp, để mười quản lý cao cấp ở lại trong đó.
Đa số mọi người dường như đã quen với phong cách làm việc của Tổng giám đốc mới này …
Mặc dù Tổng giám đốc mới này luôn rời khỏi phòng họp giữa chừng, hoặc đi muộn về sớm, vô lý bốc đồng.
Nhưng không thể không nói, doanh thu và lợi nhuận của GK đã tăng vọt lên, nghe nói lợi nhuận tháng trước đã vượt qua cùng kỳ năm ngoái, Chủ tịch còn cố ý đích thân đến công ty để khảo sát, nhìn có vẻ cực kì phấn chấn.
Hoắc Miên nhìn điện thoại một lúc lâu mà không thấy có người trả lời lại, đoán là Tần Sở đang bận, cũng không nghĩ gì nhiều, đang chuẩn bị lái xe rời đi.
Thì đúng lúc này, có người gõ cửa xe…
Cô quay sang, ngạc nhiên: "Ấy… Sao anh lại ra đây?"
"Chẳng phải em hẹn anh đi ăn tối còn gì?" Vẻ mặt Tần Sở cực kì nghiêm túc.
Đối với Hoắc Miên mà nói, đây chỉ là một trò đùa mà thôi, nhưng đối với Tần Sở thì đây lại là lần đầu tiên sau bảy năm Hoắc Miên chủ động hẹn anh đi ăn, sao anh có thể không đến được chứ?
"Nhưng mà, anh đã tan làm chưa?" Hoắc Miên cẩn thận phát hiện ra đèn ở tòa cao ốc này vẫn sáng, có thể là các nhân viên đều đang tăng ca.
Tần Sở không trả lời mà đến ghế phụ lái, mở cửa xe, sau đó ngồi lên xe, nhìn sang Hoắc Miên rồi hỏi: "Hôm nay chúng ta ăn gì thế?"
"Mì sợi A Tín được không?" Hoắc Miên nói một câu không đầu không đuôi, thật ra đây là món cô thích ăn.
"Lái xe đi." Tần Sở chỉ tay lái ra lệnh.
Vì vậy, một câu nói đùa vô tâm của Hoắc Miên cứ thế trở thành sự thật, không chỉ được ăn cơm tối với Tổng giám đốc Tần mà còn phải làm tài xế cho người ta.
Trong quán, hai người gọi một bát mì và thức ăn kèm, ăn ngon lành, nhìn các học sinh trường trung học Số 2 người đến người đi, bỗng nhiên Hoắc Miên cảm thấy còn trẻ thật tốt.
Có vẻ là ăn quá ngon nên cô còn không phát hiện ra khóe miệng mình đã dính đầy nước canh.
Tần Sở đặt đũa xuống, lấy khăn giấy dịu dàng lau đi giúp cô…
Hoắc Miên nhìn Tần Sở, cảm giác như mình vừa quay lại khoảng thời gian bảy năm trước…
"Em nhìn anh như thế sẽ khiến anh có ảo giác là em vẫn còn yêu anh đấy." Bỗng nhiên Tần Sở lên tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...