Editor: Nguyetmai
Hoắc Miên tức giận, đột ngột buông tay, Tô Ngự mất thăng bằng, lập tức ngã ngồi xuống đất.
"Con nhóc chết tiệt kia, sao tự nhiên cô lại thả tay ra? Cô muốn hại chết tôi đấy à?"
"Cái này gọi là phương pháp trị liệu mạnh tay." Hoắc Miên nhìn anh ta đầy khiêu khích, trả miếng lại bằng một câu cực kì không phù hợp với tình hình bây giờ.
"Phương pháp chữa bệnh cái khỉ gì, tôi muốn phản ánh với bệnh viện." Tô Ngự phản đối.
"Tốt thôi, cùng lắm thì tôi không làm nữa, anh làm như tôi không làm việc này thì sẽ chết ấy. Tô Ngự, anh nghe rõ cho tôi, bà đây hầu hạ anh đủ rồi, anh còn không hiền hòa bằng ông cụ phòng bên. Tôi thà ngồi chơi cờ tướng với ông cụ ấy còn hơn là đi ghim kim truyền cho anh, hừ." Nói xong Hoắc Miên lập tức quay đầu rời đi.
Tô Ngự ngồi một mình trên thảm cỏ, không đứng dậy nổi, mà xung quanh lại không có ai.
Bị Hoắc Miên bỏ mặc ngoài vườn hoa bệnh viện, phơi nắng gần mười phút, Tô Ngự tức gần chết. Cuối cùng may là có một y tá đi ngang qua phát hiện, vội dìu Tô Ngự vào.
Sau khi anh ta quay lại phòng, lập tức cầm điện thoại lên định gọi cho người có trách nhiệm ở viện điều dưỡng này.
Nhưng mà lúc đang ấn số thì anh ta lại dừng lại.
Hoắc Miên nói rất đúng, cùng lắm thì cô nghỉ việc, nếu như Hoắc Miên đi rồi, anh ta lại phải để cho mấy y tá ngu xuẩn kia ghim kim cho mình, làm ăn ẩu tả như đứa y tá ngu ngốc đầu tiên kia, thì người chịu khổ lại là chính anh ta.
Tự thuyết phục mình như vậy xong, Tô Ngự quyết định mình là người rộng lượng, tha thứ cho con nhóc chết tiệt kia một lần.
Nào ngờ Hoắc Miên lại chủ động đưa ra yêu cầu từ chối chăm sóc cho Tô Ngự, lý do rất đơn giản.
Đã khó hầu hạ rồi, thi thoảng lại còn bị anh ta lợi dụng nữa, chuyện này cô không thể chịu đựng nổi.
Chẳng hạn như chuyện hôm nay, nếu Tần Sở mà biết thì chắc chắn anh sẽ bóp chết cô mất.
Mặc dù cô không tình nguyện kết hôn với Tần Sở, nhưng Hoắc Miên vẫn nghĩ là mình không thể thân mật quá mức với những người đàn ông khác được.
"Hoắc Miên, cô đừng như vậy, nếu cô không làm thì những người khác càng không dám, cô chính là sự lựa chọn tốt nhất rồi." Y tá Nam Nam tỏ vẻ động viên cô.
"Không đâu, ở đây có nhiều y tá như vậy, kiểu gì cũng có người tay nghề tốt, hơn nữa truyền dịch cũng không phải là việc gì quá khó, làm vài ba lần thì sẽ thành quen, không có tôi cũng không sao."
"Hoắc Miên, có phải là cậu Tô làm khó cô không?" Y tá trưởng không nhịn được hỏi.
Hoắc Miên gật đầu…
"Hoắc Miên nếu không thì thế này đi, mỗi ngày tôi trả thêm cho cô năm trăm tiền trợ cấp, tôi xin phép cấp trên…?"
Hoắc Miên đưa tay ra cắt ngang lời y tá trưởng: "Y tá trưởng, tiền nong không phải là vấn đề, tôi chỉ không muốn chăm sóc anh ta thôi, ông cụ ở phòng số hai cứ giao cho tôi, hoặc là điều tôi sang khoa ngoại cũng được, tôi thà đi chăm sóc mấy bệnh nhân liệt não còn hơn."
Hoắc Miên nghĩ thầm, dù chăm sóc mấy người bị liệt não thì cũng dễ chịu hơn là chăm Tô Ngự. Người bị liệt não sẽ không vênh váo hung hăng, ngang ngược như anh ta.
Mặc dù cô là y tá có tâm, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, hổ không ra oai nên coi nó là mèo bệnh chắc?
Thấy Hoắc Miên nói vậy, y tá trưởng cũng không cố nữa, chỉ gật gật đầu.
Buổi tối, một y tá khác được điều đến để đi ghim kim.
Cô ta vừa đi vào đã bị Tô Ngự đuổi ra.
Anh ta nói: "Bảo Hoắc Miên vào đây."
"Anh… cậu Tô, từ nay về sau Hoắc Miên sẽ không phụ trách việc truyền dịch cho anh nữa." Y tá lắp bắp trả lời.
"Vì sao?" Tô Ngự lạnh lùng nhìn vẻ mặt hoảng sợ của y tá kia.
"Cô ấy nói... Cô ấy nói..." Y tá sợ đến mức không biết phải nói thế nào.
"Cô bị cà lăm à? Mau nói cho tôi biết, cô ta nói gì?" Tô Ngự sắp phát điên lên rồi.
"Cô ấy nói, thà đi... Đi sang khoa ngoại chăm các bệnh nhân liệt não còn hơn là phải đi chăm sóc cậu Tô..."
Tô Ngự nghe xong lời này, mặt mũi lập tức sa sầm.... Tốt, con nhóc chết giẫm này, anh ta đã không so đo việc cô bỏ anh ta lại ở vườn hoa phơi nắng rồi, vậy mà cô còn dám dở trò với anh ta trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...