Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh

Editor: Nguyetmai

"Học nấu đồ Trung." Bốn chữ đơn giản ngắn gọn ấy khiến Hoắc Miên sững ra.

"Anh, anh, anh... Sao lại phải học nấu đồ Trung làm gì? Để em làm là được mà." Hoắc Miên cảm thấy đồ mình nấu rất ngon, một mình cô biết làm là đủ rồi, Tần Sở ở Mỹ bảy năm, nếu học nấu ăn thì chẳng khác nào bắt đầu lại từ đầu, làm vậy thì rất phiền.

"Em thích ăn còn gì?"

"Nhưng mà em có thể tự nấu được mà." Hoắc Miên bất đắc dĩ.

"Có đôi khi em đi làm về muộn, vừa mệt vừa đói, anh tan làm sớm ở nhà cũng rảnh mà." Tần Sở từ từ nói, nói xong anh đổ nấm xào trong chảo ra đĩa.

Mùi thức ăn phảng phất trong không khí, trong thoáng chốc ánh mắt Hoắc Miên trở nên mờ mờ.

Cô lại cảm động rồi…


Thật ra chồng nấu cơm cho vợ cũng chẳng phải là chuyện gì to tát, nhưng mà Tần Sở không phải là một ông chồng bình thường, anh là Tổng giám đốc tập đoàn GK bận trăm công nghìn việc, chỉ hận mỗi ngày không có bảy mươi hai tiếng đồng hồ.

Có bảy công ty con thuộc quyền quản lý của anh, tất cả đều rất nổi bật trong ngành nghề mà nó kinh doanh, hằng ngày riêng chuyện họp hành đã chiếm khoảng bốn năm tiếng của Tần Sở rồi.

Vậy mà hằng ngày anh vẫn còn có thể tan làm đúng giờ để về nhà nấu cơm cho cô, sao cô có thể không cảm động được chứ?

"Rửa tay thay quần áo đi, anh nấu xong rồi."

Hoắc Miên im lặng, lên tầng thay quần áo ở nhà rồi đi rửa tay.

Đến lúc cô ngồi xuống bàn ăn thì phát hiện ra trên bàn đã được bày sẵn bốn món và một bát canh, chỉ nhìn màu thôi cũng có thể đoán được là mùi vị không tệ chút nào.

"Trông có vẻ rất ngon." Hoắc Miên xúc động nhìn đồ ăn.

Cá rô hấp xì dầu, nấm xào thịt, mướp đắng xào trứng, sườn kho tàu và canh hải sản, trong bát canh hải sản còn có thể thấy rõ con ngao.

Tần Sở cầm bát lên, múc một bát canh hải sản đưa cho cô.

"Cảm ơn."

Hoắc Miên nếm thử một ngụm nhỏ, sau đó giơ ngón cái lên: "Siêu ngon, món này em còn không biết làm, sao anh nghĩ ra được vậy?"

"Đầu bếp ở nhà ăn công ty dạy anh, tay nghề anh ta không tệ lắm nên anh đã hỏi."

"Lợi hại, quả nhiên là đầu bếp ở công ty lớn có khác." Hoắc Miên cười khẽ.

Vì đây là lần đầu tiên Tần Sở xuống bếp nên Hoắc Miên ăn nhiều hơn bình thường, ăn được một bát rưỡi.


Cuối cùng cô không nhịn được mà nói: "Nếu không sợ béo thì em còn muốn ăn thêm một bát nữa."

"Không sao, anh không chê em béo."

"Nhưng mà em lại tự chê mình, béo khổ lắm." Hoắc Miên mở to mắt, nhìn cực kì đáng yêu.

Tần Sở nhìn biểu cảm của Hoắc Miên, trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn, anh cũng chỉ muốn sống một cuộc sống đơn giản, hạnh phúc bên Hoắc Miên mà thôi.

Sáng hôm sau Hoắc Miên đã đến khu điều dưỡng.

Sau khi thay quần áo làm việc, cô đi đo huyết áp cho ông cụ ở phòng số hai.

"Đợt này ông phải kiềm chế lại, không được ăn vụng đồ ngọt nữa, đường trong máu ông cao hơn trước mất rồi."

"Ừ, biết rồi. Này, cô bé, lát nữa không có việc gì thì hai chúng ta lại đánh một ván đi?" Vẻ mặt ông cụ hồng hào, ánh mắt tràn đầy chờ mong, từ khi phát hiện ra tài đánh cờ của Hoắc Miên rất cao siêu, ngày nào ông cụ cũng đòi Hoắc Miên chơi cờ tướng với mình.

"Vâng, nhưng ông đợi một lát đã, cháu sang phòng bên cạnh truyền dịch cho cậu ấm kia đã."


Nói xong Hoắc Miên về bàn trực ban, lấy thuốc đã được chuẩn bị sẵn ra, đi về phía phòng bệnh số một.

Có vẻ như các vệ sĩ đã đi ăn sáng hết rồi, chỉ còn lại một người trực, nhưng anh ta còn đang bận cúi đầu xuống nhắn tin, không để ý đến việc Hoắc Miên đi vào.

Hoắc Miên gõ cửa rồi đẩy cửa vào…

Sau đó, cô chứng kiến một màn khiến cô cực kì xấu hổ.

Một cô gái với dáng người nóng bỏng cởi hết quần áo ra dựa sát vào người Tô Ngự, động tác cực kì mập mờ…

Sự xuất hiện đột ngột của Hoắc Miên khiến người đẹp giật mình nhảy dựng, cô ta lập tức bối rối cầm quần áo mặc vào.

"À… Xin lỗi, hai người cứ tiếp tục đi." Hoắc Miên nói xong lập tức xoay người rời đi.

"Hoắc Miên, cô cút ngay vào đây cho tôi!" Tô Ngự gào lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui